Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe tiếng khóc nho nhỏ, lâu lâu nấc lên nghẹn ngào của Úy Lam, Tằng Trạm cảm thấy mình sắp không trụ nổi, thú tính trong anh không ngừng bùng phát, nó muốn xông ra ngoài, rõ ràng anh chỉ khát nước, mà bây giờ...

Tay anh chậm rãi tiến vào áo cô, vuốt ve làn da bóng loáng. Uý Lam cảm thấy sau lưng hơi lạnh, rồi một bàn tay ấm áp mò vào, sờ qua sờ lại, thật nhột. Cơ thể Uý Lam vặn vẹo né tránh, nhìn anh nói: " Chú...nhột "

Tẳng Trạm lè lưỡi liếm lên mặt Uý Lam, chiếc lưỡi nóng rực nhẹ nhàng ma sát làm cô sợ hãi, cô lập tức đẩy đẩy anh ra hét lên

" Không cần "

Uý Lam muốn dùng chân đá anh, nhưng chân cô đã bị anh kẹp chặt, căn bản không cách nào nhúc nhích. Uý Lam cực kỳ hoảng sợ, liên tục vùng vẫy, khóc rống lên.

Tằng Trạm không để ý đến tiếng khóc của Uý Lam, tay anh vói vào quần cô, lần xuống cặp mông căng tròn, xoa nắn, cảm xúc mềm mại đàn hồi, rất tốt...anh không biết có phải bất kỳ cô bé nào cũng non mềm giống như vậy hay không.

" Chú ..." Uý Lam rất muốn ngồi dậy, nhưng người đàn ông trước mặt đã giữ chặt người cô.

Trong bóng tối, một đôi mắt đen loé sáng nhìn cô chằm chằm, âm thanh dịu dàng dụ dỗ: " Chỉ cần em ngoan ngoãn, sẽ rất thoải mái "

Uý Lam có chút khó hiểu, tại sao lại thoải mái?

Cô lập tức lắc đầu: " Uý Lam không cần thoải mái "

Tằng Trạm nhéo mông Uý Lam, mông vừa trơn vừa mềm, chỉ cần một bàn tay đã bao gần hết cặp mông nhỏ của cô. Anh không những muốn nhéo mông cô, còn muốn sờ lên khe nhỏ phía dưới, anh cũng chỉ đơn thuần thắc mắc, muốn biết khe nhỏ đó có hình dạng thế nào, rốt cục có bao nhiêu nhỏ, đúng vậy, lý do hết sức đứng đắn. Nghĩ như vậy Tằng Trạm liền cúi đầu liếm lên mặt cô.

Chú thật đáng ghét, vì sao cứ liếm, rồi sờ, còn nhéo cả mông cô. Uý Lam bị lưỡi anh liếm láp đầy mặt, rất khó chịu, Tằng Trạm bỗng dừng động tác hôn liếm, nắm lấy vòng eo của Uý Lam có chút kinh hoàng, tinh tế gầy yếu đến vậy, chậm rãi đem cơ thể nhỏ bé ép chặt lên cơ thể mình.

Trên bụng bị vật cứng rắn chọc vào, Uý Lam cảm thấy khó chịu, dùng tay đẩy đẩy lồng ngực cứng rắn của Tằng Trạm nói: " Chú, tôi không lạnh, chú đừng ôm sát như vậy "

Tằng Trạm ngẩn người, cô bé còn chưa biết anh muốn làm gì sao.

" Mấy tuổi?" Tằng Trạm hỏi cô .

Uý Lam nhỏ giọng nói: " Uý Lam mười lăm "

Mười lăm...Tằng Trạm nhắm mắt lại, đăm chiêu suy nghĩ, cô bé mới mười lăm, còn anh đã hai mươi sáu, có muốn tiếp tục hay không đây...

" Chú, tôi buồn ngủ..." Uý Lam xoay xoay người, cố thoát khỏi lồng ngực rộng lớn của anh.

Tằng Trạm gật gật đầu, cũng không làm tiếp cái gì, có điều bản thân anh hiện giờ rất khó chịu.

Cuối cùng anh đã tìm được hướng đi, cô bé này anh chắc chắn muốn, nhưng bây giờ...còn chưa tới lúc, tốt nhất đem cô vào trong thành phố, nuôi lớn thêm chút nữa rồi hẵng ăn.

Tằng Trạm càng nghĩ càng hưng phấn, cự vật cũng phấn chấn thêm mấy phần, chọc vào bụng Uý Lam hơi đau, cô trưng ra khuôn mặt uất ức, nhỏ giọng thì thầm

" Chú, chú đừng chọc tôi nữa "

Tằng Trạm bật cười, cúi đầu dùng vầng trán cọ cọ khuôn mặt cô, thấp giọng trả lời: " Chú rất khó chịu "

" Nơi nào khó chịu? " Uý Lam lo lắng hỏi, dù gì chú cũng cõng cô, còn nấu nước tắm cho cô, đem con chuột trong phòng đập chết, còn cho Uý Lam đồ ăn ngon.  Uý Lam nắm chặt cánh tay Tằng Trạm nói: " Vậy chú ngồi dậy được hay không ? "

Tằng Trạm lắc đầu" " Tôi cũng muốn cử động, nhưng mà rất đau "

" Nghiêm trọng như vậy?" Đôi mắt Uý Lam ngập nước, lo lắng nhìn Tằng Trạm.

Tằng Trạm nắm lấy tay cô hỏi: " Uý Lam biết thổi nhẹ không?"  Anh dùng phương pháp đơn giản nhất lừa gạt cô bé ngây thơ thuần khiết.

Uý Lam gật gật đầu, ý bảo mình biết, rồi chu môi thổi phù phù lên gò má anh.

Anh bị cô thổi đến vui vẻ sảng khoái, hài lòng xoa xoa đầu cô nói tiếp

" Tôi vẫn rất đau, em có thể thổi phù phù xuống dưới một chút "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net