Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Uý Lam xoa xoa hai mắt tỉnh lại, liền nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy thoả mãn của Tằng Trạm, nụ cười treo trên môi dị thường chói mắt.

Ở trường học, Uý Lam đã biết yêu sớm có nghĩa như thế nào, trong lòng cô cũng hiểu mình với chú đang làm cái gì, dù sao quan hệ giữa hai người vô cùng thân mật.

Uý Lam ngồi dậy, quăng cho Tằng Trạm một cái liếc mắt, kéo chăn che đậy cơ thể trần trụi, thật ra cô với chú đã đi đến nước này, về sau cứ vậy sống cùng với nhau, cả đời cũng không chia lìa.

Tằng Trạm thấy Uý Lam ngồi thơ thẩn trên giường, cũng không quản cô bé đang suy nghĩ lung tung chuyện gì, đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối của cô, giọng nói ân cần.

" Mau đánh răng thay đồ rồi ăn sáng "

Uy Lam ồ một tiếng hoàn hồn, quơ lấy quần áo mặc vào, nhanh chân chạy ra ngoài.

Tằng Trạm vừa tỉnh dậy vội vàng lau rửa thân thể, tiếp đó chuẩn bị nước nóng cho Uý Lam tắm, anh nghĩ, sau đêm qua không biết Uý Lam có nguyện ý theo mình trở về hay chưa, nếu vẫn chưa quyết định, vậy làm tiếp lần hai...hoặc tới khi cô đồng ý đi theo anh mới thôi.

Uý Lam tẩy rửa sạch sẽ, chạy đến bàn ăn ngồi xuống, trước mặt bày biện toàn thức ăn nhanh hôm qua Tằng Trạm mua về, chỉ cần hâm nóng có thể dùng được, tuy cô rất không thích, nhưng cuộc sống nông thôn điều kiện thiếu thốn, có đồ ăn nóng hổi đã tốt lắm rồi.

Cổ họng khô ráp, chân đau, thắt lưng cũng đau, Uý Lam xấu hổ cúi đầu, cấp tốc giải quyết hết đồ ăn trong bát. Tằng Trạm đợi cô ăn xong, đứng dậy dọn dẹp, gom chén đi rửa.

Gần đây chú thật ngoan, giặt quần áo, quét tước, nấu cơm, rửa chén, tất cả mọi việc từ lớn đến nhỏ chú đều giành hết, Uý Lam đưa tay sờ sờ chóp mũi, xem ra cũng không tệ.

Thời điểm dọn dẹp Tằng Trạm luôn im lặng, tập trung cao độ, hiệu suất mau lẹ, lúc rửa chén còn âm thầm tự giễu, không lâu nữa anh sẽ trở thành người đàn ông đảm đang việc nhà. Tằng Trạm đột nhiên phát hiện, từ nãy tới giờ Uý Lam cứ ngồi yên nhìn anh chằm chằm

Anh tiến đến trước mặt cô, hỏi: " Sao thế, có chuyện gì mà nhìn tôi suốt? "

Uý Lam mím môi nhịn cười nói: " Chú rất thích làm việc nhà à? "

Tằng Trạm nhướng mày, cẩn thận quan sát vẻ mặt cô bé mấy giây rồi trả lời: " Ừ, tôi thích lắm "

Giọng điệu chân thành kết hợp với biểu cảm dịu dàng khiến Uý Lam không khỏi ngẩn người.

" Chú không đi làm sao?" Uý Lam đánh trống lảng, Tằng Trạm vô cùng tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, nhếch miệng cười mỉm, cúi đầu hôn lên gò má cô mấy cái nói: " Còn không phải luyến tiếc em, mới xin nghỉ ở nhà đó thôi " Nói xong liền bế Uý Lam lên.

" Để tôi nhìn xem có bị thương hay không? " Hai tay trờ tới, định cởi quần cô.

Uý Lam lắc lắc đầu, liên tục nói: " Không có, không có "

Bàn tay nhỏ bé giữ lấy tay anh: " Tôi tốt lắm!"

Tằng Trạm bật cười vui vẻ, xoa đầu cô hỏi: " Hiện tại, em nguyện ý quay về với tôi chứ? "

Trở về? Uý Lam không dám trả lời ngay lập tức, nhưng thật lòng cô muốn theo chú, cuộc sống nông thôn rất khắc nghiệt, có điều trở về, bên cạnh chú lại xuất hiện phụ nữ khác, giống như Tần Cẩn, lúc đó cô biết tính sao?

Uý Lam chợt nhớ tới một chuyện, ngước mắt nhìn Tằng Trạm hỏi: " Tôi không phải là tình nhân, đúng không? "

Tằng Trạm kinh ngạc: " Cái gì? "

Uý Lam cắn môi, lặp lại: " Tôi không phải là tình nhân, đúng chứ?"

Tình nhân? Tằng Trạm trầm tư, có thể là Tần Cẩn đã nói với Uý Lam, như thế nào anh lại không chút hay biết, hai chữ này đối với một cô bé có bao nhiêu dơ bẩn, bao nhiêu thương tổn. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rưng rưng vì uất ức, đáy lòng Tằng Trạm như bị kim đâm, thấp giọng an ủi.

" Dĩ nhiên là không "

Cho tới bây giờ anh chưa thực sự quan tâm đến suy nghĩ của cô, hay cảm xúc mà cô trải qua, ôm Uý Lam thật chặt, anh thở dài thương xót.

" Về sau ai nói gì cũng không được nghe"

Uý Lam dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, ậm ừ đáp: " Biết rồi "

Dù sao bản tính Uý Lam vẫn còn trẻ con, mới đầu kiên quyết đòi sống đòi chết bỏ đi, giờ đang phấn chấn mười phần thu dọn đồ đạc, động tác nhanh nhẹn cực kỳ

Tằng Trạm cười suốt buổi, nhìn cô hí hửng thu dọn đồ, tiếp đó mang tất cả bỏ vào trong xe, chở Uý Lam đi đến tỉnh thành chỗ anh làm việc.

Xe chạy một lúc, Uý Lam bắt đầu mếu máo, không ngừng loay hoay trên ghế, Tằng Trạm nhẹ nhàng dỗ ngọt: " Nghe lời, nhắm mắt lại, từ từ sẽ không khó chịu nữa "

Tằng Trạm chỉ vào ghế sau: " Hay là ăn ô mai, có thể không bị say xe "

Uý Lam nghe được ăn, liền đồng ý, vói tay về phía sau bắt lấy túi ô mai, chậm rãi nhâm nhi, cuối cùng cô cũng phát hiện ra ăn ô mai chống say xe còn hay hơn uống thuốc.

Tằng Trạm cảm thán: " Lại một năm nữa trôi qua "

Uý Lam gật gù thầm nghĩ, ừ tính ra cô lại thêm một tuổi mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net