Chương 104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tháng sau, Tằng Trạm đưa Uý Lam đến trường học, vẫn là trường nghệ thuật như cũ, cô bé ngồi trên ghế tay ôm cây đàn violon.

Có điều lần này Tằng Trạm yêu cầu nhà trường cho Uý Lam học xong thì về nhà, hơn nữa giáo viên nơi đây đặc biệt lớn tuổi, đối đãi với học trò hiền hoà lại có vẻ xa cách, đó là lý do khiến Tằng Trạm thật sự yên tâm để Uý Lam theo học.

Tô Như trẻ như vậy... sao có thể làm thầy giáo?

Đầu óc Uý Lam tuy rằng hơi ngốc, riêng đối với đàn violon, đúng là có thiên phú bẩm sinh. Công việc Tằng Trạm cực kỳ bận rộn, nhưng buổi tối nhất định sẽ về nhà, ngẫu nhiên trên người sẽ dính một chút mùi vị son phấn, do những buổi tiệc xã giao lây dính.

Về đến nhà, anh lật đật tắm rửa sạch sẽ mới dám leo lên giường, hôm nào về trễ, chỉ đành ôm Uý Lam ngủ, nếu trở về sớm, thế nào cũng ép buộc vài lần mới bỏ qua.

Nếu trước kia Uý Lam là con thỏ nhỏ đáng thương, bị anh cưỡng chế, hai mắt đỏ ửng, vẻ mặt uất ức xấu hổ, thì bây giờ, Uý Lam đã tu luyện thành tinh, chỉ cần anh có gan đi vào, cô bé liền có bản lĩnh khiến anh đắm chìm không thể thoát ra.

Hai chân thon dài kẹp chặt lấy anh, đôi môi nhỏ nhắn hé ra rên rỉ không ngừng, miệng lại nỉ non: 'Ưm...đừng...không cần..'

Tằng Trạm nhướng mày trừng mắt nhìn cô, Uý Lam ngượng ngùng đưa tay che mặt, thân thể thả lỏng cong người đón nhận công kích mãnh liệt của anh, thở dốc làm nũng.

" Lần nào chú cũng làm ở bên trong hết!"

Tằng Trạm cúi đầu xem xét chỗ kết hợp của hai người, bàn tay bắt lấy viên hạch tâm vừa xoa vừa nhấn, thấp giọng trêu chọc: " Không làm bên trong, em sẽ thoải mái sao? "

Mặt Uý Lan đỏ như táo chín, bĩu môi lầm bầm: " Nhưng vẫn còn khó chịu "

Tằng Trạm hôn lên đôi môi anh đào của cô, cười hỏi: " Nói tôi nghe thử, làm thế nào mới hết khó chịu? "

Động tác chuyển sang nhẹ nhàng chậm rãi, Uý Lam bật ra âm thanh nửa thống khổ nửa vui sướng, đắm đuối hưởng thụ từng đợt tình triều, ấp úng.

" Chú...dùng sức...mạnh chút..."

Tằng Trạm thật thích một Uý Lam quyến rũ như hồ ly, nhưng cô bé cứ liên tục thay đổi, khi thì ngại ngùng, khi thì kiều mị quyến rũ...

Tằng Trạm cảm thấy hai mươi tám năm làm người của mình thật uổng công, ngay cả một con nhóc cũng nhìn không thấu.

Đến tháng năm, Uý Lam bắt Tằng Trạm đi tìm Lâm Hân Du, tiếp tục thuê cô ấy làm gia sư. Đã lâu không gặp mặt, Lâm Hân Du cũng rất nhớ Uý Lam, cô bé đơn thuần đáng yêu, đầu óc có chút ngây ngô, tính cách lương thiện.

Thấy Lâm Hân Du, Uý Lam có chút áy náy, lần trước đòi về nhà Lâm Hân Du cho bằng được, chú lại là người không phân biệt phải trái, mắng người ta một trận, giờ mới đồng ý thuê lại...

Uý Lam liếc nhìn Tằng Trạm một cái, trên đời không có ai mặy dày như chú.

Để xin lỗi, Tằng Trạm mời hai cô gái đi ăn một bữa, bỏ qua vẻ mặt lạnh nhạt ngày thường, cùng Lâm Hân Du trò chuyện mấy câu, xem như an ủi.

Nói đến đoạn Lâm Hân Du đã tốt nghiệp, Tằng Trạm suy nghĩ một chút rồi hỏi: " Muốn đi dạy?"

Lâm Hân Du gật gật đầu: " Vâng, đã tốt nghiệp chuyên ngành "

Tằng Trạm nhìn Uý Lam, gắp thức ăn vào chén cho cô bé mới nói tiếp: " Tiểu học? Hay trung học? "

Hai mắt Lâm Hân Du mở to, nhanh chóng nuốt xuống miếng thịt trong miệng, mỉm cười nói: " Dạ, là tiểu học "

Tằng Trạm gật đầu: " Cái này cũng không khó "

Anh và bộ trưởng bộ giáo dục vốn là chỗ quen biết, nói một câu để Lâm Hân Du được dạy học là chuyện hết sức dễ dàng. Mi tâm khẽ nhíu, Tằng Trạm quay đầu nhìn Lâm Hân Du, nói: " Việc này cô không cần gấp gáp, cứ chờ tin của tôi "

Lâm Hân Du vội tiếp lời: " Tôi có thể tự nộp đơn, không cần làm phiền đến ngài.."

Uý Lam giơ tay ngăn cản Lâm Hân Du, vui vẻ nói: " Có chú ở đây lo gì! "

Suốt bữa ăn Tằng Trạm vẫn giữ vẻ mặt hài hoà, lâu lâu xen vào một hai câu. Trên đường trở về Uý Lam nhịn không được lên tiếng khen ngợi: " Chú đúng là một người tốt "

Người tốt? Xem ra được Uý Lam đánh giá như vậy cũng không tệ.

Ngọn đèn đường kéo dài bóng dáng của hai người, Tằng Trạm im lặng bước đi, đáy lòng khó tránh khỏi suy nghĩ vu vơ, cô bé mặc dù cao lớn không ít, nhưng chung quy vẫn còn quá nhỏ... tay cô nắm chặt tay anh, coi anh là người yêu của cô, mở miệng lại gọi bằng chú!

Anh không có hứng thú với phụ nữ khác, còn đối với Uý Lam? Thích! Không... phải gọi là yêu mới đúng. Nuôi cô thêm hai năm, rồi đăng ký kết hôn?

Vế đầu có thể thực hiện, còn nửa sau thì hơi khó, chuyện rối rắm này hay để sau hẵng tính, có điều hiện tại Uý Lam đã rất xinh đẹp, mai mốt lớn lên thì sao?

Cô có chấp nhận việc anh chần chờ không đăng ký kết hôn? Khó khăn lắm mới đón được cô trở về, anh sẽ không buông tay, tuyệt đối không!

Còn cô? Nhất định sẽ không vứt bỏ anh, cả đời cũng không rời xa anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net