Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tằng Trạm liếc mắt nhìn đồng hồ rồi thở dài: "Chút nữa sẽ về."

Úy Lam "ừ" một tiếng, nghe trong giọng nói của Tằng Trạm rất mệt mỏi và đau buồn, liền hỏi: "Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì ư?"

Tằng Trạm lắc đầu: "Không có gì đâu. Lát anh về, em ngủ trước đi."

Hai người cúp điện thoại. Úy Lam liền đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất, đứng ngóng nhìn một hồi mới đi về giường...

Chú không dễ dàng gì nói ra tâm sự của mình, dù cho đó là chuyện phiền não đến như thế nào thì cũng chỉ qua loa mấy câu với cô... Nhất định đã xảy ra chuyện gì không vui rồi.

Rốt cuộc đêm nay Tằng Trạm cũng không về nhà, Úy Lam ôm hai đứa bé đi ngủ nhưng cũng không yên giấc.

Sáng sớm thứ hai, mẹ Tằng Tử San tỉnh lại, xác định thông tin Tằng Tử San đã chết là sự thật thì liền gào khóc một hồi... Sau đó thấy dáng vẻ mệt mỏi của Tằng Hải thì lại gục đầu vào người ông khóc một lúc nữa.

Khi Tằng Trạm chuẩn bị rời khỏi bệnh viện thì bà ta liền nổi cơn điên, chân trần chạy ra ngoài, níu lấy cổ áo Tằng Trạm, nhìn với ánh mắt sắc bén như muốn đâm anh vài nhát, nghiến răng nghiến lợi đe dọa: "Tao sẽ không tha cho mày, tao sẽ không tha cho mày!"

Tằng Trạm sững sờ giây lát, nhìn gương mặt trắng toát của bà ta, anh nhếch mép lạnh lùng nói: "Lúc bà hại chết mẹ tôi thì có nghĩ đến quả báo như bây giờ không?"

Mẹ Tằng Tử San nhướn mày đầy khinh bỉ, hai tay bà run run, nghiến răng ken két...

"Tao không hại chết mẹ mày..." Né tránh ánh mắt quá khứ, bà ta run lẩy bẩy, bị Tằng Trạm đẩy ra.

"Tôi chống mắt chờ xem bà không tha cho tôi thế nào đây." Tằng Trạm híp mắt cười khẩy, chân dài sải bước rời khỏi bệnh viện.

**

Tuổi đời của Tằng Tử San tuy còn rất trẻ nhưng vì là con gái út của Tằng Hải nên tang lễ cũng được tổ chức khá long trọng.

Các cấp dưới của Tằng Hải đều đến đông đủ, mẹ Tằng Tử San thì chỉ có vài chị em, ba mẹ của bà ấy tuy đã lớn tuổi nhưng cũng tới dự. Tằng Hải trải qua vài đêm đã già nua trông thấy, thêm vào sáng sớm còn có mưa nên trông càng ảm đảm, thê lương.

Tằng Trạm cũng đến, vóc dáng cao ngất ngưởng đứng trước biển lớn, bạn bè Tằng Hải đến an ủi: "Dầu gì cũng còn một người con trai ưu tú thế này, ông phải thật bảo trọng."

Tằng Hải gật đầu, đúng vậy, ông vẫn còn cậu con trai này. Phải bảo vệ, che chở thằng con này thật tốt.

Nhưng mẹ Tằng Tử San đang dầm mưa cách gần đó, mắt sưng đỏ ngập nước thì không hề nghĩ như vậy. Bà làm sao có thể để cho thằng khốn đã hại chết con gái cưng của bà được sống yên vui như thế được. Tằng Hải càng che chở thì bà càng phá hủy. Bàn tay bà nắm chặt thành quả đấm nghe rõ các khớp xương.

Tằng Trạm nghiêng đầu thì liền thấy Tần Thế Vinh và Tần Cẩn.

Tần Cẩn... Hình như đã lâu rồi không gặp! Tần Cẩn mặc một chiếc váy dài không tay màu trắng, mang giày cao gót ba phân, vóc dáng cô cao ráo thanh mảnh mặc cái gì cũng xinh. Mái tóc uốn xoăn thành những lọn lớn, nhìn tổng thể trông cô rất nhẹ nhàng đơn giản thanh thoát nhưng vẫn toát lên được vẻ đẹp ngọt ngào và trí thức vô cùng hoàn hảo.

Thấy Tằng Trạm, ánh mắt Tần Cẩn vẫn phẳng lặng như mặt hồ, không còn lăn tăn gợn sóng như mấy năm trước: vội vàng, băn khoăn, mừng rỡ đã không còn nữa rồi. Tằng Trạm cũng thoáng nghĩ, ừ, đã bốn năm không gặp rồi.

Tần Thế Vinh và Tằng Hải thăm hỏi đôi lời khách sáo qua lại với nhau, rồi tới an ủi mẹ Tằng Tử San một lúc, sau đó xoay người nhìn tới Tằng Trạm, trong ánh mắt có chút không cam lòng, gật đầu: "Tiểu Trạm giỏi lắm, được thăng chức nữa rồi."

Tằng Hải liếc mắt nhìn Tần Cẩn, cười phớ lớ: "Bác nghe nói Tiểu Cẩn đã về dạy học ở thôn rồi, phải chi tụi con... Aiz mới đó mà đã mấy năm rồi."

Tằng Trạm sững sốt một chút, nhìn Tần Cẩn.

Đúng là đen hơn... Gầy hơn... Tiều tụy hơn!

Tần Cẩn lễ phép gật đầu chào hỏi Tằng Hải: "Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt đã mấy năm rồi."

Tằng Hải liếc nhìn Tằng Trạm rồi cười nói với Tần Cẩn: "Bác không nghe ba con nói gì về hôn sự của con cả, có phải con vẫn còn..." Sắc mặt Tần Cẩn hơi đổi một chút, lắc đầu: "Bác Tằng, con vẫn chưa kết hôn nhưng đã có bạn trai rồi ạ!" Cô nói như vậy một mặt không muốn mình bị thương hại, mặt khác không để Tằng Trạm thấy xấu hổ.

Tằng Trạm vô cùng cảm kích, miệng cười toe toét, lúc này Tần Cẩn mới phát hiện thời gian bốn năm qua... Có thể khiến cho người đàn ông này trưởng thành rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net