Chương 157

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Raining🍀🍀🍀
_________


Sáng sớm hôm sau, Tằng Trạm xin phép sở nghỉ mang theo Úy Lam đến Cục dân chính.

Tằng Hải làm hộ khẩu và thẻ căn cước là thật đúng là hữu dụng. Ngay khi vừa đến Cục dân chính, nhân viên công tác đã nhận ra Tằng Trạm và Úy Lam. Cặp vợ chồng mới cưới vừa nhìn thấy Tằng Trạm đã nghĩ ngay đến tổn thương mà Tằng Hải phản đối gây ra cho hai người trẻ tuổi, tự giác nhường vị trí: "Các bạn đến trước đi, các bạn đến trước đi."

Thời đại này vẫn còn rất nhiều cặp đôi trẻ bị ba mẹ phản đối. Những người đó phần lớn đều bị tổn thương tâm lí. Huống chi chuyện này còn bị đưa tin như vậy làm mọi người yếu lòng đều rất cảm động nên hôm nay nhìn thấy thầm nghĩ muốn cho bọn họ kết hôn trước.

Tằng Trạm lắc đầu, bàn tay lớn siết chặt 10 ngón tay Úy: " Không cần đâu, một lúc nữa là đến lượt rồi."

Người nghĩa khí như vậy, sao có thể tham ô công quỹ được ?

Cặp đôi mới cưới thổn thức một lúc về hai người mãi cho đến khi đến lượt Úy Lam và Tằng Trạm đi phía trước.

Đóng dấu một cái, hai người đã thực sự kết hôn rồi.

Sau khi nhận giấy kết hôn, Úy Lam bật khóc.

Đi ra khỏi Cục dân chính, Tằng Trạm vội vàng lôi kéo cô, hỏi: " Em không vui khi kết hôn với anh hả?"

Úy Lam lắc đầu, có chỗ nào không vui, quả thật vui đến phát điên rồi.

Tằng Trạm cúi người, tai anh khẽ đi xuống bên môi của Úy Lam, Úy Lam chỉ nói: " Bọn họ nói em không xứng với chú."

Tay nhỏ bé ôm lấy khuỷu tay Tằng Trạm, cô nhăn nhó, nhìn thấy ý cười bên khóe môi Tằng Trạm rất tự nhiên nói tiếp: " Làm gì có chuyện em không xứng với chú. Rõ ràng là chú không xứng với em."

Cô nói rất chăm chú, Tằng Trạm cũng nghiêm túc lắng nghe, đưa cô ra bãi đỗ xe.

"Ừ, là anh không xứng với em." Anh nở nụ cười, Úy Lam ngồi xuống ghế phụ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khi đó vừa đi đến thôn nhỏ... Nếu không đi đến ngôi làng nhỏ, anh sợ rằng mình sẽ không thể tìm thấy một người vợ tốt như vậy trong đời. Sau đó, ẩn nhẫn một khoảng thời gian rất dài, rồi mãi sau đó cô gái nhỏ cũng động tình.

Chính là rất nhanh như vậy, lại cũng rất chậm rãi ở bên nhau.

Tằng Trạm kéo tay cô, hôn môi cô ủ rũ mỉm cười: "Em vừa biết giặt quần áo vừa biết nấu cơm, còn biết làm ấm giường sinh con, đúng là anh không xứng với em."

Giặt quần áo nấu cơm, làm ấm giường sinh con?

Úy Lam híp mắn, nhìn phong cảnh xe đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, vừa khen ngợi vừa có ý ! Úy Lam cười cười, quay đầu lại nhìn gò má chú.

Nhớ đến lúc nãy, ngay trên lối đi một vài cô gái lấy giấy chứng nhận kết hôn tụ tập chung một chỗ, Úy Lam vốn không yêu thích nói chuyện lắm, lúc chú đang đi vệ sinh, các cô gái đều khen chú rất đẹp.

Cô đã biết chú lớn lên đẹp trai từ lâu rồi. Thế nhưng đẹp trai cũng không phải vấn đề quan trọng với cô. Chú mắng cô, nói dối cô, dùng mánh khóe lừa cô gái ngốc nghếch này vào trong tay ...

Ban đầu cô thích chú, bây giờ nhìn thấy chú rất rất ưu tú trong mắt những người phụ nữ khác hoàn toàn thỏa mãn cảm giác hư vinh trong lòng cô gái nhỏ.

Gả cho chú không hề sai chút nào, để cho người khác phảo ghen tị ước ao!

"Chú, chú thật là đẹp mắt." Thừa dịp Tằng Trạm chăm chú lái xe, cô không quan tâm đến đây là nơi nào hôn lên má anh.

Tằng Trạm 'ừ', Úy Lam còn nói: " Trong lòng chú chỉ có em thôi đúng không."

Tằng Trạm lắc đầu.

Đầu này làm Úy Lam rất không vui, còn muốn hỏi, Tằng Trạm vừa cười trả lời: " Anh còn phải nhớ Đoàn Kết và Khẩn Trương a."

Nói xong, lại quay đầu nhìn Úy Lam: " Ngày mai, có thể đưa hai bé con vào hộ khẩu."

"Có em nhớ Đoàn Kết và Khẩn Trương là được rồi, chú phải nhớ em nhiều hơn." Úy Lam nói, nhìn anh xe lái về phía trong tiểu khu.

Đoàn Kết đã chờ nóng ruột từ lâu, thấy baba và mẹ trở về, chân ngắn phe phẩy chạy về phía trước, lầm bầm trong miệng: "Mẹ, mẹ ."

Rõ ràng còn là một đứa trẻ nhưng đã gọi ba mẹ ngọt không chịu được, trong lòng Úy Lam mềm nhũn, ôm lấy Đoàn Kết, quay đầu lại nói với Tằng Trạm: " Chú vẫn là nhớ bé con nhiều hơn."

Tằng Trạm đặt túi Úy Lam xuống, ừ một tiếng, nhìn Úy Lam từ trên xuống dưới.

Dù sao, tuổi cô còn nhỏ như vậy, sinh còn xong cũng không hề mập mạp... Dáng vẻ cô như vậy cực kì thích hợp mặc váy cưới.

"Mọi người trong sở đang chờ uống rượu mừng đám cưới của chúng ta đó." Tằng Trạm cười nói, ôm lấy Khẩn Trương trong nôi, hôn một cái lên gò má phúng phính của bé: " Có phải da thịt của mẹ đều chuyển hết sang bên người con không?"

Khẩn Trương vừa nghe thấy, cười khanh khách đứng lên.

Úy Lam liếc nhìn anh, lắc đầu: " Em nghe nói kết hôn phải cần có hoa đồng. Đoàn Kết còn nhỏ, Khẩn Trương cũng còn nhỏ. Em có hai người con a,  em phải đợi bọn chúng lớn lên rồi mới mặc váy cưới."

Tằng Trạm sửng sốt, nhìn Đoàn Kết đang chơi với ngón tay, lại nhìn bé con đang hi hi ha ha trong lòng, rồi liếc nhìn Úy Lam, ủy khuất nói: " Em muốn anh trở thành lão già rồi mới đi đến sảnh cưới, khi đó là người đẹp vào quái vật?"

Cảnh tượng đó có bao nhiêu hèn mọn  a...

Tằng Trạm nghĩ cũng không dám nghĩ! Úy Lam lại ôm Đoàn Kết chạy tới, hai người đè lên, Tằng Trạm ôm mẹ con ba người không hề khổ cực chút nào, vỗ vỗ mông đày đặn của Úy Lam, mắng: " Em muốn mưu sát chồng?"

"Chú sớm bết mình là lão già lưu manh, trước đây toàn bắt nạt em?" Hai mắt Úy Lam sáng lên, khuôn mặt ngây thơ đỏ ửng lúc này trông giống như một nàng tiên.

Tằng Trạm dời mắt, nhất thời nghẹn giọng, yếu ớt nói: " Úy Lam, em có phát hiện, em đã trở nên thông minh hơn?"

"..."

Muốn tìm chết mà !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net