Chương 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tằng Trạm nhìn Uý Lam, đầu óc xoay chuyển, cô bé vẫn muốn đi học? Đưa Uý Lam vào trường học không có gì khó, nhưng anh không yên tâm...

Uý Lam xinh đẹp như vậy, đi học sẽ quen được rất nhiều người, lỡ cô thay lòng đổi dạ thì sao?

Uý Lam là của một mình anh, anh không muốn cô nhìn người đàn ông khác, càng không để bất kỳ ai chạm vào cô, Tằng Trạm giơ tay nhéo má Uý Lam, dò hỏi.

" Tôi mời người đến nhà dạy kèm cho em trước, có được hay không?" Uý Lam ngẩn người, một mình cô thôi? Lại còn ở nhà? Ánh mắt Tằng Trạm trở nên kiên định, giọng điệu chắc chắn.

" Học kỳ này cứ học ở nhà trước, đến học kỳ sau thì đăng ký nhập học cho em "

Dù sao cũng là cô bé, lừa được lúc nào hay lúc ấy.

Tằng Trạm bước qua, ngồi xuống bên cạnh Uý Lam, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: " Về sau sẽ có lão sư chơi chung với em "

Uý Lam nhớ lại, trước kia lúc đi học, giáo viên không chơi cùng học sinh...cô không muốn mình ngoại lệ, Uý Lam hi vọng bản thân mình cũng được đối đãi như những học sinh khác. Uý Lam nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: " Có thể không chơi chung không?"

Tằng Trạm ngơ ngẩn trong phút chốc, mới chậm rãi phản ứng, gật đầu đáp: " Có thể "

Được chú đồng ý, Uý Lam nở nụ cười tươi rói, Tằng Trạm nhìn thấy cũng vui lây, dẫn cô đi rửa mặt. Tằng Trạm đưa ra mệnh lệnh, ngoại trừ anh, Uý Lam không thể đơn độc gặp mặt ai khác, không được có bất luận hành động hay cử chỉ đụng chạm tay chân dù chỉ một chút, Uý Lam cúi đầu, lầu bầu.

" Anh Barbie cũng không được sao? "

Tằng Trạm liếc cô một cái, tên nhóc Barbie thì càng không được, anh cười cười, nhắc lại: " Trừ bỏ tôi ra, ai cũng không được "

Uý Lam ngẩng đầu, thắc mắc: " Tại sao?"

Tằng Trạm gãi đầu: " Bởi vì tôi là chú "

Uý Lam bĩu môi: " Nhưng...không phải chú cũng quen rất nhiều người sao " Giống như Tần Cẩn ấy.

Tằng Trạm xoa xoa đầu cô, đang muốn lên tiếng giải thích, thì điện thoại của Tằng Hải gọi tới, Tằng Trạm không nhận,Uý Lam đứng nhìn anh một lúc, tìm không ra lý do đành đi ra phòng khách, Tằng Trạm chăm chú nhìn theo bóng lưng gầy yếu của cô, điện thoại Tằng Hải vừa ngừng, thì điện thoại Cao Nhẫm lại tới.

" Lão già nhà cậu nói, nếu cậu dám cùng Tần Cẩn từ hôn, vậy chuẩn bị đến biên phòng ngây ngô đi "

Cao Nhẫm mở miệng, giọng điệu ác liệt chói tai: " Mẹ nó, chuyện nhà của mấy người cũng bắt tôi đi truyền lời " Cao Nhẫm đang cực kỳ không vui.

Tằng Trạm đem di động dời ra xa, hỏi lại: " Cái gì? "

Cao Nhẫm thở dài, lải nhãi: " Không phải cậu nghe không rõ đó chứ, lão già nhà cậu nhắn là, nếu cậu dám từ hôn, ông ta sẽ điều cậu đến đến biên phòng nhập ngũ "

Tham gia quân ngũ? Tằng Trạm bật cười, trả lời: " Mình ngược lại muốn nhìn một chút, xem ông ta có bản lĩnh đó hay không "

Dù sao anh cũng là con của Tằng Hải, thủ đoạn của ông anh học được khá nhiều, Tằng Hải quen biết nhiều quan chức cấp lớn, anh cũng nhận biết.

Cao Nhẫm cười hì hì hỏi: " Thế nào? Cậu định chơi kiểu gì? "

Tằng Trạm im lặng mấy giây, rồi nói: " Xế chiều ghé nhà Tằng Hải "

Cúp điện thoại, sắc mặt Tằng Trạm vô cùng khó coi, liếc nhìn đồng hồ, đi đến chỗ Uý Lam ngồi xuống, Uý Lam rất đói bụng, nhưng chú không định đi nấu cơm, nên cô chỉ đành ăn đỡ đồ ăn vặt.

Tằng Trạm đóng cửa, đem Uý Lam nhốt trong nhà, không để bất luận ai đi vào, cũng không để cô ra ngoài ...

Gọi xe đi thẳng tới nhà Tằng Hải, Tằng Trạm đứng đợi ở cửa, vừa hay Tằng Hải ra mở, nhìn thấy anh thoáng ngẩn người, Tằng Trạm nhếch mép, cười mỉa mai.

" Thế nào? Giật mình à?"

Tằng Hải tránh người, nói: " Vào đi, cùng nói chuyện "

Hai người ngồi trên ghế sô pha, con gái ông bận ở trường luyện thi, còn vợ ông thì đi đánh mạt chược.

" Dù sao tôi cũng là ba của cậu, tôi chỉ muốn tốt cho cậu, cùng một chỗ với Tiểu Cẩn, về sau tiền đồ rộng mở " Tằng Hải không quan tâm tới mấy ý định hoang đường của Tằng Trạm, lên tiếng dạy bảo.Thấy Tằng Trạm không nói lời nào, ông tiếp tục khuyên nhủ.

" Tần Thế Vinh lập tức chuyển đến tỉnh lý, ông ấy còn muốn dựa vào cậu, cậu chỉ cần nói với ông ấy một tiếng, sau đó nhận sai với Tiểu Cẩn, vậy là mọi chuyện giải quyết êm xuôi, đơn giản vô cùng, còn mấy cái khác, tôi mặc kệ cậu "

Tằng Trạm chán ghét hết thảy những gì liên quan tới Tằng Hải, khuôn mặt giọng nói, cả mấy cái đạo lý buồn nôn.

" Chuyện của Tần Cẩn tôi sẽ xử lý, nhưng cuộc đời tôi không cần ông lựa chọn dùm " Tằng Trạm đứng dậy, hai con ngươi thâm thuý chăm chú nhìn ông: " Đừng tưởng cố gắng bù đắp sẽ giúp ông bớt áy náy với bà ấy "

Tằng Hải hiểu được, bà ấy, là nói đến người vợ nào của mình, ông cười tự giễu, Tằng Trạm nói cũng đúng, ông là đang cố gắng bù đắp cho lỗi lầm của mình, Tằng Hải vuốt cằm, giọng nói có phần hoà hoãn: " Cậu cứ cẩn thận suy ngẫm, trước mắt tôi sẽ không ép buộc cậu "

Thấy Tằng Trạm đứng im, ông lại nói thêm: " Cậu muốn có tình nhân tôi không phản đối, nhưng cũng đừng để lỡ nghiệp lớn cả đời "

Nghiệp lớn...Tằng Trạm tức giận: " Ông cho là ai cũng như ông sao? Vứt bỏ một người, cưới một người, nuôi một người " Tằng Trạm anh sẽ không sống như vậy, có một người phụ nữ anh yêu thương là đủ rồi.

Tằng Trạm mang theo lửa giận rời đi, để lại Tằng Hải há hốc mồm ngồi đó, tự hỏi ông đã nói sai cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net