Chương 76

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thị trưởng Trương tươi cười, giơ tay chỉ vào Tần Cẩn và Tằng Trạm nói: " Hai đứa đính hôn chú không có tới, bây giờ mới biết nha "

Nói xong còn ra vẻ hài lòng gật gật đầu nói thêm

" Thật xứng đôi " Ánh mắt đầy thâm ý nhìn Tằng Hải.

Tần Thế Vinh vui vẻ gật gù, quay đầu nhìn Tần Cẩn, thấy con mình đang muốn mở miệng phản bác, vội lên tiếng ngăn lại: " Đứa nhỏ này còn không mau lại đây "

Tằng Trạm im lặng, bây giờ có lên tiếng giải thích ai cũng mất mặt. Tần Cẩn bước lại, đi đến bên người Tằng Trạm, Tần Thế Vinh thâm ý kéo tay cô một cái thì thầm: " Đừng quậy "

Tần Cẩn cũng không gây chuyện, chỉ trừng mắt nhìn Tằng Trạm rồi ngồi xuống, cô còn có thể ồn ào cái gì? Người đàn ông biến thái như vậy, cô còn để ý tới hắn làm gì?

Tằng Trạm không ý kiến, ngồi xuống bên cạnh Tần Cẩn, trên bàn ăn đều đàm luận chuyện chính trị, Tằng Hải là quân nhân, có chút thở dài việc Tằng Trạm không chịu dựa vào ông, trên bàn cơm uống nhiều rượu, bất giác ông chợt nghĩ có lẽ Tằng Trạm không phải không muốn dựa vào mình, mà là ông chưa tạo cơ hội cho Tằng Trạm.

Ăn cơm xong, ai cũng uống hơi nhiều, trước lúc về thị trưởng Trương vỗ vỗ vai Tằng Trạm nói: " Cậu cứ an tâm hướng phía trên mà leo, nơi này đều là bậc cha chú, ai mà không giúp đỡ cho cậu "

Dứt lời còn dặn dò: " Cậu là con rể bí thư Tần, tiền đồ sáng lạn "

Nhìn nụ cười của ông, khiến đáy lòng Tằng Trạm không khỏi run lên. Đều nói quyền thế quan trọng còn không phải dựa vào các mối quan hệ hay sao? Thị trưởng Trương vừa đi Tằng Hải đã mở miệng.

" Nếu cậu có hứng thú, đến đầu quân chỗ tôi đi "

Tằng Trạm nhếch mép, cười mỉa: " Không chút hứng thú "

Tằng Hải trợn mắt: " Từ xưa con nối nghiệp cha là lẽ đương nhiên, cậu không hiểu sao?"

Tằng Trạm quay đầu nhìn ông chằm chằm, độ cong trên khóe môi càng sâu: "Cái gì gọi là con nối nghiệp cha? "

Tằng Hải ngẩn người, tên nhóc này vẫn vô lại như vậy, ông cứng họng, đưa mắt liếc nhìn Tần Thế Vinh, nói: " Để Tằng Trạm đưa tiểu Cẩn về, tôi với ông ở lại nói chuyện "

Tằng Trạm nhìn Tần Cẩn trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải, Tần Cẩn nhìn anh, cầm lấy túi xách, đứng dậy bước thẳng ra ngoài. Giữa hè oi bức, cũng may lúc này là ban đêm không khí mát mẻ hơn rất nhiều, Tần Cẩn cắn môi dưới, thấp giọng nói: " Chúng ta đã nửa năm không gặp, còn có quan hệ gì chứ? "

Tằng Trạm gật gật đầu, đúng là như vậy.Tần Cẩn có chút thương tâm, người đàn ông này cô đã từng muốn sống chung cả đời, dù biết anh xấu xa, cũng không yêu mình, nhưng biết làm sao...thích thì thích thôi.

" Vậy được rồi, không cần anh tiễn " Tần Cẩn bước nhanh về phía trước, bóng dáng cô đơn nhỏ bé trong đêm tối thật đáng thương.

Tằng Trạm áy náy, đuổi theo nói: " Tôi cũng không muốn biện hộ điều gì, chỉ thật lòng xin lỗi em "

Tằng Trạm thốt ra lời vướng mắc trong lòng liền xoay người chuẩn bị rời đi. Tần Cẩn sửng sốt đứng lại, quay đầu nhìn sau ót Tằng Trạm nói với theo.

" Cũng bởi vì...một cô bé...vị thành niên sao? "

Tằng Trạm ngây người, có phải vì Úy Lam hay không? Có vẻ như nửa đúng nửa sai!

Anh tuy là người tùy tiện, thích cái gì liền làm cái đó, bất quá anh thật sự không thích Tần Cẩn, nhưng rất thích Úy Lam, khi đó chỉ muốn ở cùng một chỗ với cô bé không quan tâm người khác nghĩ gì, Tằng Trạm không trả lời, chỉ nói: " Thôi để tôi đưa em về "

Hai người yên lặng suốt buổi, đến lúc gần tới nhà, Tần Cẩn nhịn không được, nắm lấy cánh tay Tằng Trạm nói: " Nếu anh đổi ý...có thể nói với em "

Tằng Trạm gật đầu, đáp: " Ừ, vào nhà đi "

Nhìn theo bóng Tần Cẩn khuất dần, Tằng Trạm liền lấy điện thoại gọi cho Úy Lam, đầu bên kia là giọng ngái ngủ, đặc biệt khó chịu vì bị làm phiền, không đợi Tằng Trạm lên tiếng Úy Lam đã nói: " Ngày khác nói chuyện, tôi đang ngủ "

Sau đó là âm thanh điện thoại bị treo vang lên...Tằng Trạm lúc này mới nhớ, hình như đã một tháng anh không gặp Úy Lam, đúng là phải giành chút thời gian đi xem cô cái đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net