Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uý Lam được anh đồng ý, xoa xoa khoé mắt ướt dẫm, hất cằm: " Tôi không cần cái gì hết, cứ vậy đi thôi "

Tằng Trạm xém tức chết vì thói ương ngạnh của cô. Muốn cắt đứt tất cả quan hệ với anh sao? Tằng Trạm kéo cô lại trước mặt mình, cố nặn ra một nụ cười, nói: " Không thu dọn đồ vậy khỏi đi "

Uý Lam đắn đo một lát, có thể rời đi là tốt rồi, tránh cho chú lại đổi, liền gật đầu đáp: " Ừ "

Cô vội vàng chạy lên lầu, lôi chiếc túi du lịch, mở ra, đem tất cả quần áo ngày thường hay mặc nhét vào, còn mang theo bàn chải đánh răng, khăn mặt, thu thập gọn ngàng nhanh chóng, Tằng Trạm mới uống được mấy ngụm nước đã thấy Uý Lam xách theo túi lớn đi xuống.

Khẩn cấp như vậy? Tuy trong lòng cực kỳ tức giận, bất quá ngoài mặt Tằng Trạm vẫn cười cười, nhẫn nại dò xét: " Hôm nay trễ lắm rồi, ngày mai đi được không?"

Uý Lam quyết đoán: " Không " một tiếng rõ to.

Tằng Trạm thở dài thườn thượt, lo lắng hỏi: " Em trở về có thể sống như trước kia được à? "

Uý Lam nhìn xung quanh đại sảnh rộng lớn, trực tiếp đánh gãy lời anh: " Chỉ cần không ở cùng với chú, tôi liền có thể sống tốt "

Sắc mặt Tằng Trạm tái mét, gằn từng chữ: " Vậy đi thôi "

Tằng Trạm dắt Uý Lam đi bộ một đoạn, ra đến cổng đại viện, gọi điện cho trạm vận chuyển hành khách, đặt mua vé đi thôn nhỏ miền núi, đúng chín giờ mười phút xe chạy tới, Tằng Trạm và Uý Lam leo lên, ngồi vào hàng cuối cùng.

Uý Lam có chút hoảng hốt, cô bị say xe, bên trong mở điều hoà cửa xe đóng kín, ngột ngạt khó thở. Tằng Trạm giang rộng hai tay, nhẹ nhàng nói: " Nếu em khó chịu thì ôm tôi đi "

Uý Lam lắc đầu, rụt vai, dựa sát vào cửa sổ, biểu tình dị thường quyết liệt. Tằng Trạm bắt đầu cảm thán, cô bé này đang định chọc anh tức chết đây mà.

Mới đi được một tiếng, Uý Lam cảm thấy cổ họng nôn nao, tức ngực thở không ra hơi, thời điểm đi đến đoạn đường xóc nảy, Tằng Trạm rốt cục nhịn không được nhấc bổng cô lên, đặt trên đùi mình, nhét Uý Lam vào lồng ngực rộng lớn, môi mỏng dán lên vầng trán ấm áp của cô, âu yếm

" Có tôi ở đây, em đừng sợ "

Uý Lam kháng cự, không ngừng vặn vẹo. Một đoàn lửa nóng phía dưới bị khiêu khích, nếu không phải trên xe có rất nhiều người, anh đã đem cô ra làm, đáng tiếc, vô cùng đáng tiếc! Tằng Trạm đè lại vai cô

" Em cử động hoài ói bây giờ "

Uý Lam càng không khách khí, đớp chát lại: " Ói thì chú ăn "

Tằng Trạm nhịn xuống cảm giác nhờn nhợn ở cổ, che miệng Uý Lam nói: " Trong xe nhiều người, đừng nói lung tung "

Uý Lam ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ. Tằng Trạm chỉ mong cô nhớ được đường đi, để khi muốn gặp tới anh, có thể đón xe tìm tìm đến. Đợi tới đêm khuya, xe cũng chạy đến trước cổng thôn trang nhỏ, Uý Lam chạy phía trước, Tằng Trạm tay xách túi lớn đi theo sau, nhìn thấy cửa nhà khoá lại, cô quỳ xuống đất, thò tay vào bên trong mò tìm chìa khoá, mở ổ khoá, đẩy cửa đi vào.

Tằng Trạm yêu thích sạch sẽ, thật sự chịu không nổi mùi vị trong phòng...Uý Lam giật lấy túi xách trong tay Tằng Trạm, lục ra một cái đèn pin, nói thực, hiện tại cô cũng không chịu nổi khi phải ở nơi như vậy, nhưng có biết sao được, đây mới đúng là nhà của cô.

Ngước nhìn sắc trời, lại liếc nhìn Tằng Trạm một cái, nhỏ giọng hỏi: " Chú không định qua đêm ở đây đó chứ? " Không chờ câu trả lời của Tằng Trạm liền sập cửa cái rầm, nhốt anh bên ngoài: " Chú, chúng ta từ biệt thôi, tôi sẽ cố gắng quên chú "

Tằng Trạm gõ cửa, đáp lại anh là tiếng khóc thổn thức của Uý Lam, đáy lòng đau nhói, anh nở nụ cười cay đắng nói: " Em phải sống thật tốt, tôi sẽ chờ em đổi ý "

Tiếp đó anh lấy điện thoại, gọi cho Barbie, nhờ cậu tới đón mình, không quên dặn Barbie ghé biệt thự, lấy ít tiền, thức ăn, còn có cây đàn violon đem đến đây.

Mấy tiếng sau, Barbie dừng xe, nhìn Tằng Trạm cười hỏi: " Sao lại lưu lạc tới địa phương này? "

Tằng Trạm im lặng không đáp, trước mắt cứ thả một đoạn thời gian, đợi cô giận dỗi xong, lại tiếp tục nuôi! Cô nhóc này không chịu chút cực khổ, liền không biết cuộc sống hưởng thụ cuộc sống an nhàn.

Đặt mọi thứ trước cửa, Tằng Trạm cùng Barbie rời đi. Sáng hôm sau Uý Lam mở cửa lập tức nhìn thấy đồ đạc Tằng Trạm đưa đến cho mình, hai mắt không tự chủ đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net