Chương 11: Sẽ đau không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tốt, đều nhắc mãi đã bao nhiêu năm, nghỉ ngơi một chút đi." Bà ngoại Lâm xoa xoa đuôi mắt ướt át, mới thấp giọng lại xác nhận một lần, "Là Sâm ca nhi tới sao?"

Lâm Quốc Cường mang lên mắt kính, "Là nó."

Nói xong Lâm lão gia thật mạnh thở dài một hơi, "Kia tiểu tử hiện tại cùng cha hắn liền cùng kẻ thù không sai biệt lắm."

Bất quá Lâm Quốc Cường vẫn là có điểm tò mò.

Tiểu tử này trước kia đều không thể nào cùng người trong nhà tiếp xúc, thế cho nên bọn họ hai vợ chồng già đều không rõ lắm.

"Nó lúc này như thế nào ngoan ngoãn nghe cha nó an bài." Lâm Quốc Cường nói thầm một câu, nghe ngữ khí lại muốn bắt đầu lẩm bẩm Hoắc Chính Nghĩa không phải.

Bà ngoại Lâm thở dài, đứng dậy nói: "Ðợi lát nữa nó lên đây, ông cũng đừng đang nói có không, làm nó khó chịu.

Ðứa nhỏ này cắn răng gắng gượng, sống so với người ta mệt nhiều, cũng mạnh hơn nhiều."

"Lần này nó tới nói như thế nào đều đem đến hắn lưu lại." Bà ngoại Lâm đem thiết hảo quả táo đặt ở mâm, áy náy nói: "Sao có thể làm mới vừa thành niên tiếp tục chính mình một người mạnh mẽ, trước kia hắn không ăn, không uống, không ngủ bộ dáng, đến bây giờ tôi đều không thể quên được."

Nó thật tốt, trơ mắt vài lần đều không phải được.

"Tôi biết."

Lâm Quốc Cường hòa hoãn cảm xúc, "đối với Sâm ca nhi đứa nhỏ này tôi không yêu cầu khác, tồn tại liền tốt, đừng giống như trước giống nhau làm việc ngốc."

"Trước kia cách khá xa nó không muốn tới chúng ta cũng không có biện pháp, hiện tại đang đến gần, nói như thế nào cũng đến lưu nó lại."

Liền như vậy biết công phu, Hoắc Sâm Kiêu đã đi vào đại môn.

Ở nông thôn đại môn chỉ quan không khóa cũng là chuyện thường, không hiếm lạ.

Hoắc Sâm Kiêu này sẽ trong đầu tưởng vẫn là cõng nha đầu trên lưng, nha đầu ấy tính tình hẳn là sẽ không theo bà ngoại mà nói......

Lầu hai.

"Sâm ca nhi." Bà ngoại Lâm ôn nhu gọi từ cửa thang lầu ngoi đầu thân ảnh,

"Mau, lại đây nghỉ ngơi một chút."

Hoắc Sâm Kiêu đột nhiên hoàn hồn, thấp giọng nói, "Bà ngoại."

Tiếp theo hắn ngước mắt qua đi, nhìn bên cửa sổ hắn hô thanh "Ông ngoại."

Tới. Lâm Quốc Cường ngồi vào sô pha, vỗ vỗ bên cạnh người, "Lại đây nghỉ ngơi đi."

Bà ngoại Lâm cũng bưng mâm đựng trái cây, ôn thanh nói, "Tới, ăn chút quả táo, mới vừa cắt xong thôi."

Nói bà cảm thán nói, "Ðối diện Tô gia cháu gái thích nhất ăn quả táo giòn. Nhà của nha đầu đó còn có hai loại cây táo ở hậu viện, hàng năm mùa thu đều mang đến lớn nhất nhất hồng đưa tới.

Lại nói tiếp Tô Ðiềm kia giống như cũng là huyện một trung.

Hoắc Sâm Kiêu gật đầu, "cháu cùng cậu ấy cùng lớp, ngồi cùng bàn."

"Cảm tình tốt!" Bà ngoại Lâm mày hoãn không ít, "Phía trước ta cùng thím Tô nói chuyện phiếm vài lần, còn đang lo lắng con bé ngọt ngào kia tính tình mềm dễ dàng bị khi dễ."

Nhưng còn không phải là dễ khi dễ, giống cái ngoan bảo bảo giống nhau.

Nghĩ vậy, Hoắc Sâm Kiêu trong đầu lại hiện lên Tô Ðiềm trên lưng chói mắt, người trắng nõn mảnh khảng, chói mắt vệt đỏ.

Tiểu cô nương ngoan ngoãn biểu tình.

Khóc hồng mắt.

Lạch cạch lạch cạch nước mắt.

Này một loạt hình ảnh ở trong đầu anh vứt đi không được.

"Bà ngoại, trong nhà hẳn là có hòm thuốc đi?" Hoắc Sâm Kiêu mở miệng hỏi.

"Có là có."

Người già rồi tự nhiên đến chu toàn.

Bà ngoại Lâm đột nhiên nghĩ tới chính mình khuê nữ sự, vội lôi kéo Hoắc Sâm Kiêu muốn xem anh có phải hay không nơi nào không thoải mái.

Bà kinh hoảng đánh giá thiếu niên, "Sâm nhi, cháu nơi nào không thoải mái? Ta đi bệnh viện nhìn xem, việc này cũng không thể chậm trễ!"

"Cháu không có việc gì." Hoắc Sâm Kiêu rũ mắt xuống, giấu đi trong mắt ảm đảm.

Hắn biết, chỉ cần anh vừa xuất hiện ông ngoại bà ngoại liền sẽ nghĩ đến chính mình mẫu thân chết.

Cho nên chẳng sợ anh cùng Hoắc Chính Nghĩa không đối phó, cũng không có tới phiền toái hai ông bà.

"Bà ngoại. Cháu là dạ dày không thoải mái, tưởng lấy điểm tiêu hóa được." Hoắc Sâm Kiêu đứng dậy tiếp nhận bà ngoại lấy lại đây hòm thuốc, "Ông bà nghỉ ngơi sớm một chút đi, cháu cũng mệt rồi."

Nói xong anh lập tức đi hướng về phòng của mẹ mình từng ở, khi còn nhỏ rất dài một đoạn thời gian hắn đều ở nơi đó.

Ðêm càng sâu, Lâm gia đã tắt đèn ngủ.

Hoắc Sâm Kiêu đứng ở cửa sổ phòng, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn đến bên đối diện Tô gia, phòng của Tô Ðiềm còn giữ một ánh sáng nhỏ.

Cô, còn chưa ngủ

Bị thương sau khi về, chính mình không có thuốc. Sẽ đau không ngủ được sao?

Ngu ngốc!

Nghĩ vậy, Hoắc Sâm Kiêu lầm bẩm không phát ra thanh thô tục, tùy tay cầm lấy bên cạnh bàn sớm chuẩn bị tốt mấy chỉ thuốc mỡ ra cửa.

Ðáng chết.

Vì cái gì sẽ như vậy không tự chủ được muốn che chở cho cô!

Giống mẹ nó, thời xưa giống nhau!

——

Cầu sao! mọi người hãy sao và cmt cho mình nha


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net