Chương 24: Hoa huyệt ướt dầm dề

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liền một khắc, Hoắc Sâm Kiêu xem chuẩn thời cơ đem côn thịt đi vào.

Hai cánh hoa ướt dầm dề phấn nộn môi âm hộ cứ như vậy bị côn thịt đỏ bừng đi vào một lỗ hổng, mới vào một cái quy đầu, dưới thân cô liền bắt đầu xô đẩy lên.

Tô Điềm lung tung mà lắc đầu, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống tí tách, mái tóc đen nhánh cũng vì thế mà rối loạn.

Thân thể của cô bị anh xoa bắt đầu nhũn ra vô lực, tiểu huyệt cũng vì thế mà luôn nước chảy, ướt nhẹp.

Mà khi khẩn trương huyệt khẩu bị dị vật nóng bỏng cắm vào tới lúc sau, một loại cảm giác như là bị căng hỏng đau đến xé rách.

Trong nháy mắt kia, Tô Điềm mới bắt đầu luống cuống.

Hoắc Sâm Kiêu thấy vậy, nhấp môi nghiêng mặt đi, há mồm cắn vành tai đỏ bừng, đầu lưỡi ấm áp không ngừng liếm láp nơi mẫn cảm nhất của cô.

Tô Điềm cả người run rẩy, tay nhỏ vì thế mà mất lực rơi xuống hai bên sườn giường.

"Phụt ——"

Hoắc Sâm Kiêu một tiếng trống làm tinh thần hăng hái tiến thẳng vào.

"Ân..."

Đau, phía dưới tiểu huyệt hình như là nứt ra rồi, hẹp nộn tiểu hoa huyệt phảng phất cắm vào một cây gậy đỏ nóng.

Cồn thịt ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, cô đau đến hai đùi không ngăn được run rẩy.

Tô Điềm vẫn là khóc.

Hoắc Sâm Kiêu nhíu mặt mày đau lòng rút không được, anh nhẹ nhàng hôn khóe mắt, đầu ngón tay mềm nhẹ vê bên trái ngực anh đào, rất có kỹ xảo khiêu khích.

Mà bên phải ngực còn lại là bị khoang miệng ấm áp gắt gao bao vây lấy, liếm mút.

Nhìn sắc mặt của Tô Ðiềm biến đổi, anh bắt đầu hạ côn thịt chậm rãi di chuyển ra vào.

"Ân....~~"

Hoắc Sâm Kiêu nghe thấy âm thanh, tâm thoáng buông lỏng, "Còn đau sao?"

Nhưng Tô Điềm không phản hồi anh.

Anh chỉ có thể chính mình đoán, chỉ có thể yên lặng quan sát phản ứng, biểu tình của cô.

Hoắc Sâm Kiêu một bên thong thả thọc vào rút ra một bên quan sát Tô Điềm biểu tình biến hóa.

Lúc này Tô Điềm, mặt càng ngày càng hồng, biểu tình cũng càng ngày càng mê loạn, hưởng thụ, sung sướng.

Trước mắt, năm ngón tay mảnh khảnh của cô bắt lấy cánh tay săn chắc của anh, tiểu huyệt xé rách cảm giác dần dần biến mất, thay thế chính là khắp người truyền đến hưng phấn cùng cảm giác tê dại.

Không biết rốt cuộc bị thong thả thọc vào rút ra nhiều thế nào.

Tô Điềm vòng eo mảnh khảnh đột nhiên hơi hơi nâng lên, hướng về phía trước, mông cũng nâng lên theo, tựa hồ đón ý nói hùa hắn thọc vào rút ra.

Ở trong mắt Hoắc Sâm Kiêu, Tô Điềm lúc này thân thể giống như là đang nói chuyện, với anh mà nói, "Thực thoải mái... Lại thêm một chút... Muốn.... Ân a.... Mau một chút... Làm chết em ði..."

Thấy vậy Hoắc Sâm Kiêu vẫn luôn căng chặt tâm rốt cuộc cũng hạ xuống mà mạnh mẽ chiếm lấy.

Hắn chậm rãi rút ra hơn phân nửa côn thịt, rồi sau đó một cái nhanh chóng động thân, nguyên cây côn thịt thật sâu cắm vào, bị tiểu huyệt hoàn toàn nuốt sạch vào.

Thật thích. Thật sướng. Thật mê.

Hoắc Sâm Kiêu nhìn biểu tình thất thần Tô Điềm, vòng eo thọc vào rút ra càng nhanh.

"Tô Điềm..."

Nghe được kêu gọi, trong tiểu huyệt của cô nháy mắt buộc chặt.

"Tô Điềm..."

Ấm áp âm đạo xoắn chặt côn thịt, hô hấp gian, côn thịt hiện gân xanh đều có thể rõ ràng cảm nhận được.

Hắn từng tiếng gọi tên cô, chẳng sợ trong miệng cô không có đáp lại, hắn cũng không nhụt chí.

Bởi vì Tô Điềm chỉ dùng thân thể đáp lại anh.

Tô Điềm mơ mơ màng màng, bên tai chỉ có thể nghe được hắn thở dốc cùng gọi tên cô.

Ân...

Cô đóng mở miệng, như cũ không phát ra thanh âm, chỉ là đôi môi khẽ nhúc nhích.

Tới tới lui lui liền niệm ba chữ.

Hoắc Sâm Kiêu.

________

Bạch bạch bạch.

Thọc vào rút ra động tĩnh càng lúc càng nhanh, ngẫu nhiên còn có thể nghe được tiếng nước ' phụt phụt '.

Tô Điềm thân thể theo thọc vào rút ra tốc độ biến mau mà căng chặt lên, cô nhẹ nâng lên mông, mu bàn chân căng thẳng.

Tay nhỏ vẫn luôn nắm lấy khăn trải giường, giờ đây bị hai bàn tay to bắt lấy, hai người mười ngón tay đan vào nhau.

"Tô Điềm..."

Hoắc Sâm Kiêu cố nén dục vọng, bứt ra rút ra côn thịt sắp muốn phun trào, tiếp theo nháy mắt từng luồng tinh dịch phun ra ở trên bụng nhỏ.

Tô Điềm cả người run rẩy, hạ thân ướt một mảnh, tuy mặt mày sung sướng bình yên, cũng không biết vì sao khóe mắt lại rơi xuống vài giọt nước mắt.

Xong việc Hoắc Sâm Kiêu bàn tay to dừng ở khuôn mặt nhỏ của cô, đầu ngón tay khẽ vuốt đi nước mắt, lại cẩn thận mà miêu tả ngũ quan của cô.

Hắn thấp giọng hống nói: "Đừng khóc. Tốt là ngủ một giấc."

May mà Tô Điềm không phải trong biển mỹ nhân ngư, bằng không rơi xuống nước mắt, sợ là đều phải đem hai bình đựng lớn.

"Tiểu mít ướt..." Hắn cúi đầu, như chuồn chuồn lướt nước hướng đôi môi đỏ cô hôn, "Thật ngọt."

————

"Tô Điềm..."

Hoắc Sâm Kiêu.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net