Chương 26: Ngoan, mở chân ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân..."

Một tiếng kêu bằng mũi vô ý thức phát ra ' ưm ' đánh vỡ sự yên lặng trong phòng.

Thanh âm kết thúc đồng thời, trên giường cô mày nhẹ nhàng nhăn lại, cắn môi dưới, tựa hồ là nơi nào làm cô có chút không thoải mái.

Cô chậm rãi gập chân lên.

Nơi đó lạnh căm căm, vị trí chính giữa hai chân còn có một bàn tay to sờ loạn, tê tê dại dại...

Tô Điềm dần dần thanh tỉnh, chóp mũi bay tới như có như không thuốc mỡ vị.

"Ân...!"

Tô Điềm mở to hai mắt nhìn, hốt hoảng đối với anh, anh cýời nhý không cýời.

"Tỉnh?" Anh nói.

Tô Điềm một hồi nhìn xem hai chân kẹp cánh tay, một hồi nhìn xem cánh tay chủ nhân.

Đây là sao... Sao lại thế này?!

Hoắc Sâm Kiêu ở chính mình mệt mỏi ngất xỉu về sau, còn ở... Còn chơi nơi đó của cô.

Tô Điềm đỏ lỗ tai, không biết nên như thế nào phản ứng.

Háo sắc...

Nhưng cô lại không chán ghét.

Bởi vì, Hoắc Sâm Kiêu thích cô... Cũng thích thân thể cô...

"Ân..."

Ngón tay anh vuốt ve hai cánh sưng đỏ môi âm hộ, nơi đi đến mang đến một tia mát lạnh.

Bị côn thịt lớn thao hỏa liệu liệu nộn huyệt, bôi thuốc lúc sau, cũng dễ chịu rất nhiều.

"Ngoan, chân mở ra." Hoắc Sâm Kiêu đặt ngón tay ở hoa huyệt hơi chút giật giật, biên độ không lớn, chân kẹp thật chặt, "Như vậy đã có thể không có biện pháp tiếp tục bôi thuốc."

"!!!"

Tô Điềm bởi vì lời này của anh mặt trở nên càng đỏ.

Chân mở ra...

Làm thích anh nhìn chính tiểu huyệt của mình, dùng thân thủ bôi thuốc....

Quan trọng nhất chính là, cô hiểu lầm anh...

"Ân?" Hoắc Sâm Kiêu nhìn cô khuôn mặt nhỏ ðỏ tươi ướt át, thấp giọng hỏi, "Kia, không đồ?"

Không như vậy anh sợ phía dưới còn không có đồ, tiểu mít ướt liền sẽ xấu hổ đến nhiệt ngất xỉu đi.

Tô Điềm cắn cánh môi, chân chậm rãi tách ra, ướt dầm dề xinh đẹp đôi mắt lại thấy chết không sờn dường như nhắm lại.

Hoắc Sâm Kiêu thấy vậy mới lại mở thuốc mỡ, cúi người, ánh mắt cực kỳ thanh triệt lại sâu thẳm nhìn về phía kia phiến sưng đỏ.

Động tác cực kỳ tinh tế bôi thuốc mỡ, một chút một chút, hoàn toàn không giống anh ngày thường phong cách, đảo như là họa gia ở vẽ tranh giống nhau, cẩn thận lại ôn nhu miêu tả cô phong cảnh nõi đó. Hoắc Sâm Kiêu có thể cảm nhận được.

Cô hiện tại phản ứng cùng lúc cô ngủ không giống nhau.

Hiện tại, anh dùng đầu ngón tay mới vừa một đụng tới sưng đỏ môi âm hộ, cô hoa huyệt phấn nộn sẽ co rút lại lên, cũng đè ép ra vài giọt trong suốt giọt sương.

Ngẫu nhiên khớp xương lơ đãng cọ đến kia viên tiểu đậu đỏ khi, cũng sẽ đưa tới cả người cô run rẩy phản ứng.

Tô Điềm phản ứng thành thật có chút đáng yêu, thế cho nên Hoắc Sâm Kiêu đều có chút nghiện rồi.

"Tốt." Đầu ngón tay anh chậm rãi rút ra.

Trước khi rút ngón tay ra hoa huyệt của cô hõi co rút lại.

Hoắc Sâm Kiêu đem chăn mỏng cô đang đắp kéo xuống một chút, che khuất hạ thân cô đang ngượng ngùng.

"Quần áo của em đã chuẩn bị, ngay bên tay phải."

Tô Điềm chậm rãi mở to mắt, vừa vặn lại nhìn thấy bộ ngực màu đồng của anh.

Anh hình như là có sẽ thuật đọc tâm giống nhau, không cần ngôn ngữ khoa tay múa chân, là có thể hiểu cô đang hỏi cái gì.

"Không ngủ bao lâu. Đã gọi bà ngoại cùng bà ngoại em sẽ về trễ chút, anh sẽ tự đưa em về."

Nói xong, Hoắc Sâm Kiêu duỗi tay sửa sang lại sợi tóc hỗn độn, "Còn đau sao?"

Tô Điềm cảm thụ một chút mắc cỡ nơi riêng tư, mới hồng nhĩ tiêm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Nhìn liền rất ngoan.

Giống mây trên trời, thảo nguyên thượng cừu, hài đồng trong tay kẹo bông gòn.

Mềm như bông.

"Anh đi ra phòng khách,em trước mặc quần áo."

Cô gật đầu.

Chờ Tô Điềm mặc quần áo lúc sau, Hoắc Sâm Kiêu cũng đã trở lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net