Chương 39: Ngoan ngoãn nghe lời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huyện một trung.

Trong lớp Cao tam nhất.

Lâm Ý An nghiêng mặt nhìn về phía hàng sau  kia thân ảnh nhỏ xinh đang ở bàn cắm cúi vẽ viết.

A.

Không có Chu Dương, dù học cấp đệ nhất nhưng thật ra tiêu sài quá sung sướng.

Bất quá cái kia họ Hoắc cư nhiên không đến?

Lâm Ý An thu hồi tầm mắt.

Quản cậu ta đi đâu.

Đối chính mình, như thế cái cơ hội tốt.

Cô chán ghét Tô Điềm, vẫn luôn.

Luôn có số rất ít người, từ mới gặp khi liền mạc danh thích không nổi, cho nên vô luận người nọ làm cái gì đều nhìn không thuận mắt.

Bất đồng chính là, có người sẽ lựa chọn khắc chế hành vi chính mình, có người sẽ lựa chọn phát tiết ra.

Chỉ là xem đương sự là lựa chọn ủy khuất chính mình, vẫn là chỉ trích người khác.

Lâm Ý An đứng dậy, hướng Tô Điềm đi đến.

Đang đang ——

Một bàn tay xa lạ đập vào trên mặt bàn.

Tô Điềm theo tiếng nhìn lại, trước mắt là một bàn tay, thoạt nhìn bảo dưỡng cực tốt, móng tay sáng lấp lánh.

Cô ngẩng đầu, trước mặt đứng chính là ban hoa Lâm Ý An.

"Hôm nay văn nghệ hội diễn, trong lớp trong đó có một tiết mục là của cậu."

Lâm Ý An thấp giọng cười nhạo, như là có thể đoán trước đến Tô Điềm sẽ trốn,

"Đừng nóng vội cự tuyệt, đây là ý của chủ nhiệm lớp. Huống chi thân là người đứng đầu lớp, chẳng lẽ điểm này đều làm không xong sao."

Tô Điềm theo bản năng nhăn lại mi.

Lấy cô chủ nhiệm lớp đối phó cô, cô giáo là sẽ không làm một người không mở miệng được đi lên đài biểu diễn.

Nhưng cô lại nghĩ đến ngày đó cùng Hoắc Sâm Kiêu cùng nhau đối mặt chủ nhiệm lớp, hùng hổ doạ người, mang theo thành kiến với chủ nhiệm lớp.

Tô Điềm trong lúc nhất thời lại có chút không xác định.

"Nhanh lên lên, đi theo tôi."

Lâm Ý An biểu tình không kiên nhẫn thúc giục một câu, "Mọi người đều đang đợi cậu đi đại lễ đường, cậu hẳn là không như vậy khó đi?"

"Cuối cùng một năm, tôi khuyên cậu vẫn là ngoan ngoãn nghe lời, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện."

"Rốt cuộc..." Lâm Ý An không nhịn xuống trào phúng nói: "Cậu ta hiện tại không ở này."

Tô Điềm hơi hơi chặt lại quyền.

Kỳ thật Lâm Ý An có một câu nói không sai.

Cô vẫn luôn nói muốn chính mình biến cùng Hoắc Sâm Kiêu giống nhau, chính là còn chưa bao giờ có thực tế hành động.

Cô muốn thay đổi.

Tô Điềm đứng dậy, hơi hơi ngẩng trắng nõn, nhìn thẳng phía trước, không có lại giống như trước kia chôn đầu, mà là đem thân thể gầy nhỏ đứng thẳng tắp, nâng cặp mắt luôn che giấu nhìn thẳng.

Tô Điềm ánh mắt kiên định.

Cô không cần đương cả đời làm người câm.

Nếu có thể, cô tưởng chính miệng gọi ra ba chữ ' Hoắc Sâm Kiêu '.

Lâm Ý An thấy vậy ánh mắt hơi hơi lập loè, trong lòng nhưng thật ra xem trọng Tô Điềm một phân.

Ít nhất hiện tại cô ta không uất ức như vậy.

Cho tới nay đều là bộ dáng chim cút, nhìn đáng thương vô cùng giống ai khi dễ cô, xem nhân tâm phiền.

-

Trường học hậu trường đại lễ đường.

Các lớp đều chuẩn bị thay quần áo chờ hoá trang.

Người của lớp cao tam nhất cũng không ngoại lệ.

Lâm Ý An báo hai tiết mục, một cái là chính cô đơn ca, một cái khác là Tô Điềm.

Lâm Ý An soi gương cho chính mình hoa lệ, lại nhìn ở bên trong đám có người co quắp bất an.

Cô ta hôm nay liền phải chứng minh, nỗ lực vịt con xấu xí như cũ vẫn là vịt con xấu xí.

Bất quá là người câm.

-

Buổi sáng 9 giờ, năm bốn hội diễn chính thức bắt đầu.

Hai nam hai nữ người chủ trì bắt đầu giới thiệu chương trình, mỗi lớp tiết mục như nước chảy đi lên lại xuống dưới.

Một tiết mục kết thúc, hoãn lại đến tiết mục tiếp theo.

Cao một kết thúc, đến phiên cao nhị, cuối cùng là cao tam.

Tô Điềm khẩn trương môi sắc đều phai nhạt rất nhiều.

Đứng ở trước mặt mọi người biểu diễn tiết mục, làm trò toàn học sinh......

Nhưng cô không có biện pháp nói chuyện, cho nên có thể đơn giản ca hát, đọc diễn cảm đều không được.

Nếu Hoắc Sâm Kiêu ở thì tốt rồi... Chẳng sợ chỉ ngồi ở dưới đài.

"..."

Cùng lúc đó, bị người nào đó nhớ mong  đang ở chung cư của mình đối mặt với máy tính số hiệu bận rộn.

Công tác này xem như anh kiêm chức chi nhất.

Hoắc Sâm Kiêu nhéo nhéo mũi, nâng mắt lên nhìn thời gian.

Thời gian này, biểu diễn hẳn là cũng không sai biệt lắm.

Hoắc Sâm Kiêu duỗi người, đảo hướng dựa vào ghế.

Cái này đơn tử tuy rằng tiền không ít nhưng với anh mà nói không có gì khó khăn, cho nên là không tiếp.

Nhưng Hoắc Sâm Kiêu bỗng nhiên nghĩ đến kiếm thêm khoản thu nhập càng tốt tìm lý do mang mình cùng Điềm bảo đi, liền ở trong lớp làm trò cùng Tô Điềm.

Nghĩ vậy Hoắc Sâm Kiêu không khỏi gợi lên môi.

Anh và Điềm Bảo này sẽ hẳn là chính ở góc nào đó ngoan ngoãn xem biểu diễn đi.

Đến đi tìm cô.

————


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net