Chương 5: Muốn đánh thức tôi sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Điềm ngực cứng lại, vội không ngừng lắc đầu, nhưng mà quá nhanh thế cho nên cô đầu có chút choáng váng.

"Phụt." Hoắc Sâm Kiêu chống hàm dưới cười nhẹ một tiếng rồi sau đó thu hồi tầm mắt, ghé vào trên bàn, môi mỏng thấp thấp nhẹ lẩm bẩm ra hai cái khí âm, "Đồ ngốc."

Ngày hôm qua đều bị khi dễ thành như vậy cũng không phản kháng, cũng không gọi, nhưng còn không phải là đồ ngốc.

Nói xong Hoắc Sâm Kiêu khép lại hai mắt, hô hấp cân xứng, tựa hồ là ngủ rồi.

Tô Điềm lẳng lặng nhìn cậu ta cái ót, tiếp theo lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

Nguyên lai... Cậu ta trường như vậy.

-

Bên kia, bị đánh Chu Dương mãn nhãn oán hận thấy được chuyển giáo sinh* cùng người câm diễn một màn này.

Hắn ta ngày hôm qua trở về đã tìm được người chuẩn bị động thủ, nhưng những người đó vừa nghe đến Hoắc Sâm Kiêu một đám đều cùng như chuột thấy mèo vậy, đều khuyên hắn ta dừng tay.

Nghe nói cậu ta ở thành phố liền có cái danh hiệu, Hoắc kẻ điên.

Ba hắn là thành phố có tiếng một tay, thị trưởng ủy kiêm Cục Công An cục trưởng, công tích nhiều không đếm được.

Nghĩ vậy Chu Dương một kích động mũi miệng vết thương chính là đau xót, hắn ta hung hăng mà trừng mắt nhìn tiểu người câm liếc mắt một cái.

Liền tính không động đậy Hoắc Sâm Kiêu, chẳng lẽ còn không động đậy cô một cái vô quyền vô thế tiểu người câm!

Bọn mày cho tao chờ!*

Giáo sinh: Một giáo viên sinh viên hoặc giáo viên thực hành là một sinh viên cao đẳng, đại học hoặc sau đại học đang giảng dạy dưới sự giám sát của một giáo viên được chứng nhận để đủ điều kiện nhận bằng giáo dục. Thuật ngữ này cũng thường được sử dụng thay thế cho "Giáo viên Dự bị"

Bọn mày cho tao chờ: ý là chúng mày đợi đó
-

"Được rồi, tan học."

Trần Vân khép lại trong tay sách vở, "Lớp trưởng, em tới văn phòng tôi một chuyến."

Lâm Ý An rũ xuống mắt, đứng dậy đi theo đi.

""... ""

Trong văn phòng.

Trần Vân buông xuống thư cùng giáo án, "Ngày hôm qua trong ban có phải hay không ra chuyện gì?"

Lâm Ý An đặt ở chân biên đầu ngón tay hơi hơi cuộn tròn, "Không phát sinh chuyện gì."

Nói xong cô ta nâng cằm lên, thử tính dời đi đề tài, "Cô Trần, chúng ta ban năm bốn hội diễn tiết mục đều an bài rất tốt, cô muốn hay không nhìn xem?"

Trần Vân nghe vậy, "Hội diễn đối cao tam sinh tới nói cũng không quan trọng, em an bài liền tốt, đối với các em tới nói nhất mấu chốt nhiệm vụ chính là học tập."

"Được rồi, mau đi học, em về trước lớp đi."

"Vâng." Lâm Ý An khóe môi buông lỏng, trong mắt chợt lóe mà qua trào phúng.

Nếu như vậy, vậy làm cô đi thôi.

Dù sao cô chính là cô giáo thích nhất mẫu mực sinh.

-

Chạng vạng, cuối cùng một tiết khóa kết thúc.

Theo một đoạn du dương thư hoãn âm nhạc, một ngày học tập thời gian cứ như vậy đi qua.

Tô Điềm chính yên lặng thu thập chính mình đồ vật, cô cằm nghiêng nhẹ đi đi nhìn đến như cũ là người nọ cái ót.

Cậu ta vẫn luôn đang ngủ, phảng phất 800 năm không ngủ quá giác giống nhau.

Cũng coi như là thác vị này ' ngủ thần ' phúc, hôm nay cô lần đầu tiên không bị đám kia người khi dễ, khóa gian thời điểm trong ban so đi học thời điểm còn muốn an tĩnh.

Muốn đánh thức hắn sao?

Tô Điềm có điểm rối rắm.

Lạch cạch ——

Một chi bút dừng ở trên mặt bàn phát ra thanh thúy thanh âm.

"Ân..."

Hoắc Sâm Kiêu chậm rãi ngồi dậy, nhìn phía ngoài cửa sổ, đã là chạng vạng.

Huyện một trung có tiết tự học buổi tối, nhưng học sinh ngoại trú có thể lựa chọn thượng hoặc là không thượng.

Tô Điềm yên lặng nhặt lên bút đặt ở túi đựng bút, thu thập đồ vật động tác càng nhẹ.

"Nhàm chán." Cậu đột nhiên mở miệng.

Tô Điềm nâng lên cằm nhìn cậu mặt bên cao thẳng mũi.

Tô Điềm cảm thấy cậu nói rất đúng.

Thế giới này không trung luôn là xám xịt, không có nhan sắc, nhàm chán vô cùng, không xong thấu.

"Cậu cũng trốn học?" Hoắc Sâm Kiêu quay đầu, tò mò nhìn cô một cái.

Hoắc Sâm Kiêu ngồi cùng bàn.

Một cái bị bộ đồng phục to rộng bọc đến kín mít, bộ dáng ngoan ngoan ngoãn ngoãn, dáng người nho nhỏ một con, thấy thế nào đều như là đệ tử tốt người, cư nhiên không thượng tự học.

Cô không nói chuyện.

Thiếu niên truy vấn một câu, "Không nghĩ nói chuyện, vẫn là không nghĩ trả lời tôi a?"

Tô Điềm lắc đầu, một hồi lâu cô từ trong túi móc ra một quyển vở nhỏ còn có một bút chì, ngòi bút sàn sạt ở viết chữ.

"Không phải không nghĩ, tôi là người câm..."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net