Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là rơm rác!
- Hay lắm, lâu rồi tao chưa biết mùi của đàn bà.
- Là người tình của cậu chủ... thì không tệ đâu!
.....
Yến Chi vẫn túm tay Diệc Phàm kéo đi trên hành lang. Bỗng, cậu dừng lại và giằng tay mình ra.
- Đủ rồi!
Chi quay lại...
- Anh cần về phòng, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi... Anh đừng nói thêm gì cả, mất quá nhiều máu rồi.
Diệc Phàm quay mặt đi, mặt cậu đã nhợt nhạt, môi trắng bệch ra và khô lại. Quả thật cậu thấy kiệt sức và muốn ngã quỵ xuống... Vết thương của cậu vẫn hở miệng, chưa thể cầm máu.
- Không cần cô lo!
- Anh đừng ngoan cố nữa! Anh cứ thế này, em chỉ buồn hơn thôi. Em đã muốn hận anh, muốn anh phải chịu trừng phạt vì đối xử tệ với em... Nhưng... em lại không thể! - Chi đưa tay lên khẽ lau vết máu trên mặt Diệc Phàm. - Anh đau... em cũng đau lắm... anh biết không?
Phặc! Tay Chi bị cậu hất ra một cách thô bạo, cậu nói bằng cổ họng khô khốc và chẳng còn sức lực.
- Biến đi!! tôi không muốn thấy cô nữa!
- Diệc Phàm.... - Mắt Chi đã ướt nước.
- Biến đi! - Diệc Phàm rít lên!
Chi không thể nói gì hơn, nhỏ ôm mặt chạy đi, nhỏ biết nếu không chịu rời xa cậu thì sẽ có ngày bị ruồng rẫy thế này.
Diệc Phàm lảo đảo rồi dựa phịch vào tường, vết thương làm mọi cử động của cậu đều đau đớn, cậu bám lấy tường, cố lê chân bước... Sự thực thì cậu không ghét Yến Chi đến thế, nhưng cậu không muốn có người vì cậu mà đau khổ. Diệc Phàm hiểu cảm giác rất yêu một người mà không được người đó đáp lại sẽ thế nào.
Tay quản lí đã kịp chạy đến đỡ cậu.
- Em sẽ đưa cậu chủ đến phòng bệnh!
.....
- Bỏ ra! - Tử Thao cố giằng tay mình ra khỏi tay Yến Chi. Nó không hiểu vì sao mình đang ngủ mà Chi từ đâu xuất hiện lỗi nhỏ dậy rồi kéo đi xềnh xệch. Chi đã dừng lại, quay phắt nhìn Tử Thao, kì thực Chi chẳng ưa gì khuôn mặt nó cả. Tử Thao suýt đứng không vững, đầu choáng váng và mắt hoa lên.
- Sao chứ? - Giọng nó cao vút và có phần khó chịu.
- Không phải lúc giải thích! Anh Diệc Phàm cần cậu lúc này!
Và Tử Thao chưa kịp hiểu Chi nói gì, cái "anh Diệc Phàm" đó là ai thì đã lại bị lôi xềnh xệch đi.
.... Phòng chữa bệnh của Chung Nhân.
- Vết thương này không lớn lắm! Nhưng hai phát đạn thì sâu đấy! - Tay quản lí cắt chỉ, bỏ kim khâu lên khay đựng trên gường. Hắn vừa khâu vết thương trên đầu Diệc Phàm lại, giờ đến vết thương ở vai, nó vẫn chưa chịu ngậm miệng.
Cậu ngồi dưới đất, dựa vào thành giường bệnh, cơ thể rã rời và vai phải đau đến buốt vào tim gan... Tay quản lí dùng kéo cắt toạc áo sơ-mi của Diệc Phàm ra, để lộ bộ ngực vạm vỡ với những vết máu bê bết và một vết đạn sâu hoắn ở trên vai.
- Cậu chủ mất nhiều máu quá! Em sợ lấy viên đạn ra sẽ không chịu được.
Diệc Phàm dựa đầu vào thành giường, mắt nhắm nghiền, mồ hôi túa ra ướt rượt trên khuôn mặt vừa được lau máu.
- Không sao! Lấy đi!
- Đợi thuốc giảm đau ngấm đã!
- Chết tiệt! - Cậu mở mắt, với người lấy lọ cồn đã mở nắp, mỗi lần cử động, vết thương lại nhói lên.... một viên đạn đã chạm tới xương vai. Diệc Phàm nghiến chặt răng... rồi dốc lọ cồn đổ vào vai phải, cồn rửa chỗ vết thương máu đã thâm lại. Cậu vẫn cố nghiến chặt răng để không một tiếng kêu nào phát ra, cậu vứt lọ cồn xuống đất, mặt cúi gằm, thở hổn hển.
- Làm đi! - Một mệnh lệnh đầy quyền lực. Tay quản lí buộc phải cầm con dao trong khay ngập cồn sát trùng và một chiếc panh lên. Mũi dao chạm vào vết thương, Diệc Phàm quay đi, nhắm nghiền mắt.
Tay quản lí cố giữ bình tĩnh, bắt đầu nhấm mũi dao xuống và... rạch một đường... máu lại túa ra. Hắn dùng panh chọc vào vết thương tìm viên đạn, hắn vẫn cố gắng để tay không run lên...
Keng...
Cuối cùng thì viên đạn thứ nhất cũng được lôi ra và thả vào khay trống. Tay quản lí toát hết mồ hôi... Hắn nhìn cậu chủ, mặt Diệc Phàm càng trắng bệch ra và đầy mồ hôi. Hắn phải tiếp tục vì còn một viên đạn, viên đạn này rất sâu đã chạm tới xương vai.
- Cậu chủ chịu nổi không?
- Tiếp đi! - Giọng Phong đã nhỏ lại vì kiệt sức.
Bỗng!
Cảnh cửa chính bị đẩy nhẹ... một đôi chân đang tiến vào.
Tay quản lí quay phắt lại nhìn, tay chạm vào súng trong áo để cảnh giác. Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, vì người bước vào... là Tử Thao. Nó chậm rãi bước tới, môi đang mấp máy: "Anh Diệc Phàm?... Anh Diệc Phàm??... Anh Diệc Phàm???"
Cậu cố ngẩng đầu lên, đôi mắt từ từ mở ra, dẫu chỉ nhìn được một bên, Diệc Phàm vẫn nhanh chóng nhận ra ai đang bước tới.
- Sao mày dám... - Ánh mắt sắc ngọt nhìn về phía tay quản lí.
- Cậu chủ! Không phải em! Từ chỗ ông chủ, em không về phòng cậu!
Diệc Phàm thở hắt ra, quay lại nhìn Tử Thao, cậu cố nói bằng giọng yếu ớt và khô khốc.
- Đừng... em đừng tới đây...
Nhưng Tử Thao đã ngồi xuống ngay cạnh cậu, nó bao giờ chẳng thích không nghe lời người khác. Diệc Phàm quay mặt đi.
- Đừng. Tránh xa tôi ra... đừng chạm vào tôi... xin em!
Nhưng tay Tử Thao vẫn đưa lên, nó định chạm vào Diệc Phàm.. Bỗng, tay nó bị gạt phắt ra bởi tay người quản lí.
- Cậu tránh ra đi! Cậu chủ đã nói đừng có chạm vào! Cậu làm cậu chủ đủ khổ rồi... cậu có biết vì cậu...
- Câm miệng!- Diệc Phàm rít lên trong cổ họng, như toàn bộ sức lực cậu đã trút hết vào đó. Tay quản lí khó chịu nhưng cũng phải im bặt...
- Em có thể... ra ngoài không... đừng nhìn tôi lúc này...
- Tốt nhất cậu nên ra ngoài, tôi còn phải giúp cậu chủ! - Giọng tay quản lí đã nhẹ nhàng hơn. Không biết sao Tử Thao bỗng thấy mình nên tránh ra vì chẳng giúp được gì... nhưng nó chỉ xê ra một chút.
Vết thương vẫn rỉ máu. Tay quản lí lại cầm panh và dao lên. Hắn hít một hơi sâu lấy bình tĩnh rồi lại nhấn mũi dao xuống, mũi panh theo mũi dao tìm viên đạn. Diệc Phàm vẫn cắn chặt hai hàm răng.
- Không được! - Tay quản lí giật giọng, hắn đã nâng dao và panh lên, trông vẻ mặt khá căng thẳng. - Viên đạn sâu quá, em không tìm được.... Không được! Cậu chủ sẽ không chịu nổi đâu...
Hắn quay ra lục hộp thuốc một cách vội vã.
- Điên mất! Hết giảm đau rồi! Cậu chủ, không lấy ra được đâu. Cậu cần đến bệnh viện!
Diệc Phàm cố sức lắc đầu nhè nhẹ.
- Làm tiếp đi...
- Không được đâu... ở đây vừa hết máu dự trữ vừa hết thuốc giảm đau, tiếp tục tìm viên đạn thì sẽ nguy hiểm tính mạng đấy.
- Làm đi! - Lần này không phải Diệc Phàm ra lệnh mà là giọng Tử Thao vang lên. - Di chuyển chỉ mất máu nhiều hơn thôi!
- Cậu... Cậu điên sao? Hết giảm đau rồi, làm sao cậu chủ chịu được?
- Chần chừ càng nguy hiểm!
- Chịu được...- Diệc Phàm lại cố nói. - Làm đi! - Cậu không đủ sức dằn giọng để ra lệnh nữa, cậu muốn ngất vì kiệt sức.
Tay quản lí không còn cách nào khác, đành cầm lại con dao... hắn nuốt khan, phải rạch sâu nữa thì mới có cơ may thấy viên đạn, có khi phải chạm tới xương.
Tay hắn run lên, mũi dao tiếp tục nhấn xuống, mặt hắn căng thẳng vô cùng. Sắp chạm tới xương rồi mà đầu panh vẫn chưa tìm thấy dấu tích viên đạn...
Người Diệc Phàm run lên bần bật... đã cố nghiến chặt răng nhưng vài tiếng rên trong cổ họng vẫn thỉnh thoảng phát ra...
- Không được! Không tìm thấy! Không chịu nỗi đâu...
Đầu panh vẫn ngập trong mảng thịt đầy máu... Cơ thể cậu căng lên, sắp chạm tới giới hạn của sức chịu đựng. mặt cậu đã lộ rõ vẻ đau đớn không kìm chế nổi... Và.... Bỗng...
Một bàn tay dịu dàng, nhẹ nhàng xiết lấy một bàn tay cậu... như có một luồng điện nhẹ chạy dọc lên, đến đâu nó làm cơn đau vơi đi đến đấy... Rồi một giọng nói trong trẻo vang bên tai Diệc Phàm... cùng mùi hương dìu dịu bay qua cánh mũi.
- Chút nữa thôi... Không sao đâu...
Tay quản lí nâng chiếc panh lên:
- Thấy... thấy rồi...
....
Vết thương được băng lại cẩn thận, lúc này quản lí mới có thể thở phào.
- Cậu chủ nên nghỉ ngơi. Em sẽ đi lấy máu và thuốc giảm đau.
Hắn đứng dậy, nhưng trước khi ra khỏi phòng thì nghe một tiếng gọi làm hắn phải nhíu mày.
- Chung Nhân!
Diệc Phàm từ từ ngẩng đầu dậy, quay sang nhìn Tử Thao, cậu vừa trải qua một điều khủng khiếp.
- Ổn rồi... tôi không sao! - Cậu lại từ từ nhìn xuống tay mình.
- Nhưng... em cứ để thế này... được không....
Tay Diệc Phàm vẫn xiết chặt tay người con trai ấy....

~~~~~~~~~~~~~~~~~

- End Chương 51.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net