Chương 2: Đàn ông, chỉ có ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của cô.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2: Đàn ông, chỉ có ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của cô.

Editor: Myy

____

Để phục vụ ông chủ tốt hơn, Tống An Ninh rất tri kỉ đặt cho hắn một nhà hàng cơm Tây gần nhất, bao phòng riêng và cửa sổ sát đất có thể thu hết cảnh sông của thành phố S vào mắt.

Trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, ăn một bữa cơm có thể lên đến bốn con số, thân phận ông chủ tôn quý không thiếu tiền, đương nhiên Tống An Ninh không thể đặt cho hắn một nhà hàng quá kém, nếu không thì mặt mũi của hắn phải để ở đâu?

Đã từng làm trợ lí hơn 5 năm, Tống An Ninh biết rõ mặt mũi ông chủ lớn hơn trời, khiến ông chủ mất mặt bản thân sẽ là người bị trừ tiền lương.

Mở thực đơn tùy ý lật xem, một món tráng miệng đơn giản nhất cũng lên đến ba con số.

Xem ra cô không chọn nhầm chỗ.

"Một phần bò bít tết nhỏ chín năm phần, tôm hùm nhím biển tai mèo, một phần canh cá mã tái." Nói xong Tống An Ninh nhìn Giang Úc phía đối diện, "Giang tiên sinh ăn gì?"

Hôm qua uống rượu một đêm, đến bây giờ dạ dày Giang Úc vẫn còn khó chịu, không thấy đói bụng, "Tùy."

"Được, cho vị tiên sinh này một ly nước mật ong, chỉ vậy thôi, cảm ơn."

Sau khi người phục vụ rời khỏi phòng, Giang Úc cười nhạo: "Lúc trước không phải cô luôn thích kéo tôi đến quán ven đường ăn khuya à. Gọi cơm Tây thuần thục như vậy, tôi còn tưởng cô thật sự không thích ăn mấy món này, cớ sao phải vất vả giả vờ trước mặt tôi như vậy."

Trên mặt Tống An Ninh lộ ra nụ cười nghề nghiệp không thể bắt bẻ, "Tôi sẽ đưa bạn trai đến quán ăn khuya ven đường, nhưng bây giờ anh là ông chủ của tôi, tất nhiên phải ưu tiên khẩu vị và sở thích của anh rồi."

Giang Úc nhíu mày, "Đừng cười, cô cười rộ lên sẽ không giống cô ấy."

Tống An Ninh xụ mặt, "Vâng Giang tiên sinh."

Giang tiên sinh đã trả mười tám vạn tiền lương cho bữa ăn này. Chỉ là một yêu cầu nho nhỏ không cho phép cười mà thôi, tất nhiên phải thỏa mãn hắn.

Phục vụ gõ cửa, dọn đồ ăn vào.

Bàn tiệc lớn trước mắt đầy đủ màu sắc và hương vị nháy mắt đã đánh thức cảm giác thèm ăn của Tống An Ninh, ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp phải ánh mắt của Giang Úc, giây tiếp theo đã lập tức thu hồi ánh mắt, cô biết mình nên làm gì.

Cúi đầu, yên lặng ăn cơm.

Nhìn sườn mặt Tống An Ninh lặng lẽ ăn cơm, Giang Úc hơi thất thần, phảng phất lại thấy được bóng dáng Tần Ngưng đang cười với hắn ở phía đối diện.

Nhưng hắn biết rõ người trước mặt không phải Tần Ngưng mà là Tống An Ninh, một thứ hàng giả, thế thân mà thôi.

Hắn cầm cốc mật ong lên uống một ngụm, tuy giảm bớt được sự khó chịu ở dạ dày nhưng lại không giảm bớt được nỗi phiền muộn trong lòng.

"Tôi rất tò mò điều gì đã khiến cô đột nhiên thay đổi nhanh như vậy, rõ ràng tối hôm qua cô còn vì chuyện của Tần Ngưng mà đòi sống đòi chết với tôi."

Cô cắt miếng bò bít tết, "Con người ấy mà, phải tự biết giác ngộ, nếu anh không thích tôi, tôi cũng không thể khiến anh cảm thấy phiền não được. Huống chi tôi cảm thấy tôi vẫn đang ở độ tuổi rất đẹp, không nên đặt quá nhiều tinh lực vào chuyện yêu đương, cố gắng kiếm tiền để nghỉ ngơi khi về hưu mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt, lao động là vinh quang mà."

Làm thế thân cho người ta nhẹ nhàng hơn làm trợ lí nhiều. Trước đây mỗi ngày vào đúng 6 giờ sáng cô đều phải mỉm cười xuất hiện ở trước cửa nhà sếp, 11 giờ tối đưa sếp về nhà mới có thể tan làm. Ngẫu nhiên rạng sáng còn nhận được điện thoại của sếp, mặc kệ là đang ở đâu, đang làm gì, cô bắt buộc phải hoàn thành yêu cầu của sếp cho dù yêu cầu đó có vô lí đi chăng nữa, nếu sếp tăng ca cô cũng không thể tan làm, chỉ có thể làm chung.

Bây giờ không cần tăng ca, không cần dậy sớm, không cần phải xen vào lịch trình làm việc và những yêu cầu vô lí của sếp, chỉ cần gặp dịp thì chơi là có thể nhẹ nhàng lấy được tiền lương một trăm vạn một năm, cô có lí do gì mà không ngoan ngoãn làm việc?

Lương một trăm vạn một năm, một năm mười hai tháng, mỗi tháng làm việc 22 ngày, làm tròn tương đương thu nhập một tháng là 83334 tệ, thu nhập một ngày là 3788 tệ.

Lãng phí thời gian chẳng khác nào lãng phí tiền.

Nói chuyện tình cảm chỉ có tốn tiền thôi.

Giang Úc không đáp lại lời nói của Tống An Ninh, nhìn sườn mặt gần như giống nhau như đúc, hắn muốn quay đầu đi không nhìn cô, tuy trong lòng chán ghét người phụ nữ này vì có khuôn mặt giống Tần Ngưng nhưng ánh mắt lại tham lam dính lên mặt cô không chịu di chuyển.

Tống An Ninh yên lặng ăn cơm, biết Giang Úc vẫn luôn nhìn mình, nhưng cô chẳng thấy sao cả.

Trời đất bao la, kiếm tiền là quan trọng nhất.

Một bữa ăn mười tám vạn, không cho ông chủ nhìn vài lần thì thế nào.

Ăn xong một bữa cơm, Tống An Ninh vừa lòng với thái độ phục vụ và hương vị của nhà hàng này, lấy khăn giấy lau miệng, "Ông chủ, tôi ăn xong rồi, nhiệm vụ ăn cơm với anh đã kết thúc, xin hỏi anh có thấy hài lòng sự phục vụ của tôi không?"

Giang Úc hoàn hồn, cười lạnh: "Toàn bộ quá trình cô đều chỉ ăn, cô cảm thấy tôi có hài lòng không?"

"Thật ngại vì đã cho anh trải nghiệm không tốt, nhưng cho dù không hài lòng cũng không được hoàn tiền. Lần phục vụ lần sau, nếu không hài lòng chỗ nào anh có thể nói cho tôi, tôi sẽ cố gắng cải thiện, nỗ lực đề cao trải nghiệm của khách hàng như anh."

Giang Úc nhìn kĩ Tống An Ninh, vẻ mặt trấn định tự nhiên, không hề oán hận, hoàn toàn không giống bình giấm chua ngoa đòi chết của tối hôm qua.

"Không phải cô nói cho dù là phong cách quần áo hay ngôn ngữ cử chỉ cũng có thể thỏa mãn sở thích đặc biệt của tôi à? Bộ dạng cô ăn cơm giống Tần Ngưng chỗ nào? Cũng may ông trời ban cho cô khuôn mặt kia, đúng là cho cô chiếm tiện nghi quá rồi."

Tống An Ninh mỉm cười: "Đúng là tôi từng nói vậy nhưng trước đó anh cũng không nói bữa cơm này tôi phải thỏa mãn sở thích của anh, hơn nữa vì chưa hoàn toàn hiểu rõ bạch nguyệt quang của anh nên tôi không có cách nào cung cấp cho anh sự phục vụ tốt hơn, nhưng nếu anh có thể cung cấp một ít thông tin về bạch nguyệt quang của anh, tôi nghĩ tôi có thể mau chóng nâng cao trải nghiệm cho anh hơn."

Giang Úc tìm thế thân, là thâm tình hay bạc tình với Tần Ngưng, đều không liên quan gì đến cô.

Đàn ông, chỉ có ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền của cô.

Nhưng ông chủ thì không.

Để có thể thuận lợi cho tiến hành công việc, cung cấp cho Giang Úc dịch vụ thế thân càng chất lượng hơn, cô cần phải biết rõ về vị bạch nguyệt quang này.

"Cô muốn biết gì?"

"Xin hỏi tên họ người anh thích."

"Tần Ngưng."

"Giới tính."

Mí mắt Giang Úc giật giật.

"Giang tiên sinh, giới tính?"

"Nữ."

"Tuổi."

"25."

"Tính cách."

"Ôn nhu thiện lương, tinh tế săn sóc, chu đáo, dịu dàng hào phóng."

Rất tốt, phù hợp với hình ảnh bạch nguyệt quang tốt bụng chết sớm đặc thù.

"Cách xưng hô với anh."

"A Úc."

"Nghề nghiệp."

"Vũ công."

"Đồ ăn cô ấy thích."

"Tống An Ninh, chuyện này cô không cần biết."

"Anh nguyện ý dùng tiền lương một trăm vạn một năm thuê tôi, tôi không thể qua loa làm việc được, mấy vấn đề này với tôi mà nói rất hữu dụng. Để có thể mang đến cho anh trải nghiệm thế thân tốt hơn trong tương lai, hi vọng anh có thể trả lời tôi đúng sự thật, tôi tin rằng anh cũng không muốn nhìn thấy một 'Tần Ngưng' ông nói gà bà nói vịt." Tống An Ninh mỉm cười chuyên nghiệp, "Xin hỏi Tần Ngưng thích ăn gì?"

Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, "Ẩm thực Hoài Dương (*), cô ấy không thể ăn cay, thích đồ ngọt."

(*) Ẩm thực Hoài Dương là một trong bốn nền ẩm thực lớn ở Trung Quốc, dùng để chỉ các món ăn phổ biến ở Hoài An, Dương Châu, Trấn Giang và các vùng lân cận của họ ở trung tâm tỉnh Giang Tô. Đây là hương vị tiêu biểu của ẩm thực Giang Tô. Ẩm thực Hoài Dương tập trung vào kỹ năng dùng dao, kỹ năng dùng dao tinh tế và hương vị nhẹ nhàng. Các món ăn chính là đầu sư tử om, cá dài bagu mềm, đậu phụ dẹt, bắp cải Khai Dương và bánh bao súp trứng cua. (Nguồn: Baidu.)

Hơi khó.

Đồ ngọt ăn nhiều dễ béo phì.

"Con vật yêu thích?"

"Chó mèo, Tần Ngưng rất tình cảm, chỉ cần là động vật cô ấy đều thích."

Tống An Ninh gật đầu, cô cũng thích động vật, đặc biệt là dê bò.

"Thích màu gì?"

"... Màu trắng?"

"Thích nước nào?"

"... Thụy Điển?"

"Thích phong cảnh gì? Di sản văn hóa có kiến trúc cổ hay biển cả rộng lớn, hoặc là núi rừng tú lệ?"

"Biển... chắc vậy."

"Là biển à? Giang tiên sinh anh chắc chứ?"

Giang Úc thẹn quá hóa giận: "Bỏ qua!"

Xem ra là không chắc chắn rồi.

Tống An Ninh thở dài, đáp án không chắc chắn này không thể trở thành cơ sở tham khảo của cô.

"Chuyện cuối cùng, lần đầu anh và Tần Ngưng gặp nhau là ở đâu? Đã để cho anh ấn tượng khó quên nào? Anh thích thứ gì ở tiểu thư Tần Ngưng nhất: đôi mắt, mũi hay miệng?"

Giang Úc hết kiên nhẫn, "Chuyện này không liên quan gì đến cô!"

Tiểu A không nhìn nổi nữa, bổ sung: 【Tần Ngưng thích màu trắng, thường mặc đồ màu trắng, phần lớn là váy. Lần đầu Giang Úc gặp Tần Ngưng là ở cấp ba. Đó là một buổi chiều trời trong nắng ấm, Tần Ngưng mặc một chiếc váy dài màu trắng ôm sách đi qua lớp học của Giang Úc, gió thổi bay mái tóc dài của cô, ánh mặt trời dừng trên vai cùng với nụ cười xinh đẹp trên mặt cô ấy, tạo thành một cảnh tượng Giang Úc khó quên nhất.】

Cấp ba, tình cảm đơn phương của thiếu niên tuổi mới lớn không trộn lẫn tạp chất gì, cảm giác chua xót, buồn bã và mất mát sẽ trôi qua theo thời gian, nhưng vẫn luôn ẩn sau dưới đáy lòng, nhớ mãi không quên.

Tống An Ninh âm thầm gật đầu.

"Được thôi, anh không có câu trả lời chắc chắn, tôi sẽ điều tra rõ ràng trước. Mặt khác, tôi đây chỉ bồi ăn bồi chơi không bồi ngủ, cho nên dịch vụ bồi ngủ như tối hôm qua sau này sẽ không được cung cấp, mong anh hiểu cho. Cuối cùng, lần sau nếu Giang tiên sinh trả tiền lương cho tôi thì xin vui lòng nộp thuế, giá cả của tôi đều là sau khi cộng thêm thuế, không có chuyện gì tôi xin phép đi trước."

"... Cô cứ vậy mà đi à?"

Tống An Ninh kinh ngạc, "Trước đó chúng ta đã nói chỉ ăn cơm thôi không có việc khác mà, nếu ông chủ còn cần nghiệp vụ khác cũng không phải không thể."

Trả thêm tiền.

Nhớ đến việc mình đã ném mười tám vạn cho Tống An Ninh chỉ để cô ăn một bữa cơm với mình, Giang Úc đột nhiên cảm thấy ngực mình như nghẹn lại, phất tay, "Không cần!"

"Được, tạm biệt ông chủ."

***

Sau khi ra khỏi nhà hàng, Tống An Ninh về nhà của mình.

Đây là một căn phòng cho thuê tương đối hẻo lánh một phòng một sảnh do "Tống An Ninh" thuê, tiền thuê tám trăm một tháng, phòng tuy nhỏ nhưng giao thông gần đó cũng được gọi là thuận tiện.

Cô tìm hiểu tình hình kinh tế hiện tại của "Tống An Ninh".

Số dư bốn con số trong thẻ không đủ cho cô chi tiêu những ngày tiếp theo.

Đã từ chức công việc trước, tìm được việc khác nhưng một tháng sau mới được phát tiền lương. Khoảng thời gian này luôn là thời khắc gian nan nhất của người tìm việc làm.

May mà hôm nay kiếm được mười tám vạn tiền lương của Giang Úc, nếu không những ngày tiếp theo cô thật sự không biết phải vượt qua như thế nào nữa.

Nhưng mười tám vạn cũng không đủ để chi tiêu lâu dài.

Tống An Ninh vui vẻ soạn thảo một bản hợp đồng.

Thân là trợ lí tổng tài, Tống An Ninh không chỉ xuống được phòng bếp mà còn lên được phòng khách.

Soạn thảo hợp đồng tạm thời là kĩ năng cần thiết nhất mà cô phải có.

Viết lên bản hợp đồng những điều khoản quan trọng nhất là tiền lương một trăm vạn một năm, sáng đi chiều về, ngày nghỉ nếu có tăng ca tiền lương phải gấp đôi. Sau khi kiểm tra lại không thấy có sơ hở nào rồi in thành văn bản. Đã có hợp đồng bảo đảm, cô phải bắt đầu cố gắng làm việc kiếm tiền.

Sửa lại hợp đồng xong, Tống An Ninh nhìn đồng hồ đã là hai giờ chiều.

Thời gian còn sớm, cô mở tủ quần áo, màu sắc rất đa dạng, chỉ là phương diện sở thích hơi có khiếm khuyết, thật vất vả mới tìm được một cái váy trắng, những nếp gấp và vết ố vàng trên váy có thể thấy là được đặt ở dưới đáy tủ.

Lấy váy ra giặt sạch sẽ, nhìn mình trong gương Tống An Ninh mỉm cười.

Trên đường về, do lòng hiếu kì thôi thúc, Tống An Ninh đã tìm kiếm vị bạch nguyệt quang ở đầu quả tim nam phụ rốt cuộc trông như thế nào, đến tột cùng là giống cô bao nhiêu.

Nhìn ảnh chụp một cái nháy mắt liền hiểu rõ tại sao Tống An Ninh lại trở thành thế thân cho bạch nguyệt quang của nam phụ.

Trong tiểu thuyết viết Tống An Ninh và Tần Ngưng có tám phần tương tự, nhưng theo cô thấy hai người này rõ ràng trông giống nhau như đúc, nói không phải chị em song sinh cùng trứng thì không ai tin.

Trừ lúc cười rộ lên.

Từ nhỏ Tần Ngưng đã chịu ảnh hưởng của âm nhạc và vũ đạo, giơ tay nhấc chân đều dịu dàng hào phóng, tự tin cởi mở, khuôn mặt có hơi cao ngạo.

Mà khi Tống An Ninh cười rộ lên, xinh đẹp trêu ngươi, hoạt bát nhưng thận trọng, vô tình để lộ ra vẻ mặt tự ti.

Làm công nhân, hồn làm công, công nhân là giỏi nhất!

Ngày đầu tiên làm việc, phải bắt đầu thay đổi khí chất của bản thân.

Cố lên! Công nhân!

***

8 giờ 30 phút buổi sáng hôm sau, Tống An Ninh mặc bộ váy màu trắng, trên tay cầm một cái túi xách, tinh thần thoải mái đứng trước cửa nhà Giang Úc ấn chuông cửa.

Cửa mở, Giang Úc mặc áo ngủ đang lau khô tóc trên đầu.

Tống An Ninh vẫn duy trì nụ cười chuyên nghiệp đã rèn luyện qua nhiều năm không thể bắt bẻ, "Chúc Giang tiên sinh buổi sáng tốt lành."

Giang Úc cả đêm không ngủ, vết thâm màu xanh dưới đáy mắt rất rõ ràng, cả người uể oải không phấn chấn như bị phế. Thấy là cô, lạnh mặt không nói lời nào quay người đi vào trong.

Tống An Ninh vào nhà, xoay người đóng cửa lại.

Phòng khách rất bừa bộn, khắp nơi đều là chai rượu rỗng lăn lóc, thật sự không có chỗ đặt chân.

Giang Úc nhìn thời gian, 8 giờ 30 phút, cười lạnh, "Cô quả là đúng giờ."

"Không đến muộn không về sớm là tác phong làm việc thường ngày của tôi, bởi vì hôm nay tôi muốn anh xem qua hợp đồng nên tôi đến sớm 30 phút. Đây là hợp đồng hôm qua tôi đã soạn, anh muốn xem qua không?"

"Cô? Soạn hợp đồng?"

Giang Úc đã tìm hiểu về Tống An Ninh, miễn cưỡng tốt nghiệp đại học hạng ba, sau khi tốt nghiệp thì làm việc ở một siêu thị, trình độ học vấn như này còn tự soạn hợp đồng?

Tối hôm qua hắn càng tra càng cảm thấy mình điên rồi, vậy mà lại tìm một người không có giá trị nào ngoài vẻ bề ngoài làm thế thân cho Tần Ngưng.

"Nghề nghiệp chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, mỗi một phần công việc đều nên có thù lao tương ứng, làm thế thân cho người trong lòng của anh, ăn chung chơi chung không ngủ chung, lương một trăm vạn một năm, thời hạn hai năm, sáng đi chiều về, ngày nghỉ tăng ca thì tiền lương gấp đôi. Nếu vi phạm yêu cầu thì anh phải trả gấp ba tiền vi phạm hợp đồng, nếu không có vấn đề gì vui lòng kí tên vào ô chữ kí ở cuối cùng, cảm ơn."

Giang Úc mở hợp đồng, xem từng chữ một.

"Lương một năm một trăm vạn, sáng đi chiều về, thời hạn hai năm," Giang Úc tìm ra điểm mấu chốt của hợp đồng, cười nhạo, "Hai năm? Cô dựa vào đâu cho rằng tôi có thể chịu để cô ở bên người hai năm mà không chán ghét cô?"

"Nếu anh không hài lòng về hai năm thì có thể kí một năm, chẳng qua sau này nếu Giang tiên sinh muốn gia hạn hợp đồng thì sẽ phải tăng lương, dù sao công nhân càng già càng đáng giá, giá thị trường đều là như vậy."

Giang Úc không cảm thấy một thứ hàng giả không có giá trị gì ngoài khuôn mặt có thể ở bên mình tận hai năm, đây chỉ là nhất thời nổi hứng, nói không chừng hai ngày là ngán.

Giang Úc nhìn xuống, thấy tên công việc ghi trên hợp đồng, "Trợ lí cá nhân?"

"Thị trường chính thức không có nghề nào tên thế thân, một cái tên công việc chính thức có thể được pháp luật bảo hộ, đảm bảo quyền lợi của anh và tôi, đương nhiên anh yên tâm, tôi rất rõ nội dung công việc của tôi là gì."

"Cô biết rõ thì tốt, sau này gọi thì đến, tôi bảo cô làm gì thì làm cái đó, nhớ rõ chưa?"

Tống An Ninh bổ sung: "Tiền đề là không vi phạm pháp luật, tiêu chuẩn đạo đức, ý chí cá nhân của tôi và không gây trở ngại cho người khác."

Giang Úc cười lạnh, kí tên mình trên hợp đồng, ném cho Tống An Ninh, "Hợp đồng hôm nào tôi sẽ đưa cho công ty nhân sự."

Tống An Ninh nhìn kỹ chỗ yêu cầu kí tên trên hợp đồng, hài lòng nhận lấy.

"Bên anh chọn phương thức trả tiền gì? Là thanh toán trước toàn bộ, thanh toán theo ngày hay theo tháng? Bên tôi không chấp nhận thanh toán theo năm hay theo quý."

"Thanh toán theo tháng."

"Được, nếu thanh toán theo tháng thì mỗi tháng bên anh cần chi trả 83334 tệ, bên tôi làm việc theo chủ nghĩa trả tiền trước phục vụ sau. Alipay, WeChat, thẻ ngân hàng, chuyển khoản đều được."

Giang Úc cười lạnh: "Công ty nào lại trả tiền lương cho nhân viên trước?"

"Hôm qua lúc anh yêu cầu tôi đi ăn cơm với anh cũng là trả tiền trước, tôi cho rằng anh đã có thể chấp nhận hình thức làm việc này. Tất nhiên nếu bây giờ anh đổi ý thì cũng được, trả toàn bộ tiền vi phạm hợp đồng gấp ba lần tôi sẽ rời đi."

Lời đã nói ra từ trước đến nay đều không có đạo lí thu lại.

Anh bứt tóc, rất không kiên nhẫn, "Thẻ, ngân, hàng."

"Được, đây là số tài khoản của tôi." Tống An Ninh đọc cho anh một chuỗi con số, sau khi chuyển thành công 83334 tệ, Tống An Ninh nở nụ cười nghề nghiệp, "Rồi ông chủ, tôi đã nhận được tiền lương tháng này. Để phục vụ anh tốt hơn, tối hôm qua sau khi nghiêm túc suy nghĩ tôi đã chọn ra bốn loại hình thức, mời anh chọn: Hình thức làm bạch nguyệt quang, hình thức cuộc sống, hình thức yêu đương và hình thức riêng tư. Xin hỏi anh chọn loại hình thức nào?"

Hôm qua Giang Úc cả đêm không ngủ, đầu óc phát ngốc không đuổi kịp tư duy của Tống An Ninh, "Hình thức... riêng tư?"

"Chắc chứ?"

Giang Úc tò mò Tống An Ninh muốn chơi trò gì, "Chắc chắn."

"Được, tôi đi thay đồ trước."

Giang Úc đánh giá chiếc váy màu trắng trên người cô, "Thay đồ? Thay đồ gì?"

Tống An Ninh lắc lắc túi xách trên tay cô, "Tất nhiên là đồ hình thức riêng tư."

Cô mang túi xách vào phòng tắm, Giang Úc giống như bị người ta đánh một cái, chậm chạp không kịp phản ứng cho đến khi hắn nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.

Tống An Ninh thế mà lại đang tắm!

Khi suy nghĩ quay trở lại, Giang Úc thật sự muốn tức đến điên rồi.

Bảo cô làm thế thân, không phải bảo cô làm tổ tông!

Hắn đập cửa phòng tắm, "Tống An Ninh! Ra đây! Tống An Ninh!"

Nhưng tiếng nước và tiếng nhạc đã át đi tiếng gõ cửa của hắn.

Trong phòng tắm Tống An Ninh còn đang vui vẻ ngâm nga theo nhạc, nếu không lầm thì vòi hoa sen trong phòng tắm của Giang Úc là nhập khẩu từ Đức, trước đó cô đã xem giá, một bộ lên đến sáu con số, giá này cũng không phải là người bình thường có thể chi trả được.

Nhưng đối với người có thể vung tiền như rác trả mười tám vạn cho một bữa cơm mà nói thì cũng không tính là gì.

Hai mươi phút sau tiếng nước ngừng lại, đúng 9 giờ Tống An Ninh mặc một chiếc váy ngủ màu trắng dài đến gối bước ra từ phòng tắm, lau mái tóc ướt, nhìn vẻ mặt trừng mắt nổi giận của Giang Úc kinh ngạc nói: "Sao vậy?"

"Sao vậy? Cô còn hỏi tôi làm sao vậy? Đến chỗ tôi tắm, còn mặc áo ngủ đi ra, cô làm trò gì vậy?"

"Bình thường ở nhà em đều mặc như vậy mà."

Giang Úc cao giọng nói, "Cô xem đây là nhà cô à?"

Ngữ khí Tống An Ninh hơi khó hiểu, "Nhưng không phải trước kia anh đã nói em cứ coi đây như là nhà hay sao?"

Giang Úc ngẩn ra.

Tống An Ninh hơi mỉm cười, nhìn chai rượu chất đầy trước sô pha trong phòng khách, nhíu mày, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Sao lại nhiều chai rượu như vậy? A Úc, không phải em đã bảo anh uống ít rượu thôi rồi ư? Uống rượu hại cho sức khoẻ lắm, sau này đừng uống nhiều như vậy. Anh đi nghỉ ngơi đi, bữa sáng anh muốn ăn gì? Em sẽ làm cho anh."

Giọng nói, giọng điệu, thần thái, dáng vẻ khi cười lên thật sự rất giống Tần Ngưng.

Giang Úc ngây người, trong lòng biết rõ người trước mặt không phải Tần Ngưng, là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net