chương 10: Giải pháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang cảm thấy lạnh lẽo, bỗng nhiên một mùi máu nồng đậm là cho Minh Tâm không khỏi nhíu mày, hắn mở mắt, Nhan Nguyệt giúp đỡ hắn, hương thuốc gần trong gang tất nên cũng khó tránh có mùi vị ghê tởm.

Minh Tâm đẩy Nhan Nguyệt ra, liền nghe thấy loảng xoảng một tiếng, bát thuốc đựng máu liền rơi ra ngoài.

Một khắc kia, Minh Tâm kinh hãi, chỉ thấy Nhan Nguyệt hữu khí vô lực, thần sắc nhợt nhạt, còn có khi nãy bị hắn đụng vào tay liền phải chịu đựng đau đớn, Minh Tâm phản ứng lại liền cầm tay Nhan Nguyệt lên, vén ống tay áo lên.

"Ngươi....."

Minh Tâm không thể nói tiếp, máu trong chén là của Nhan Nguyệt, hơn nữa xem chừng trên cánh tay kia không chỉ có một vết thương. Đối với Minh Tâm mà nói, uống máu chính là phá giới, cho dù phải chịu mọi đau đớn hắn cũng không có khả năng phải uống máu.

"Không ngờ ngươi lại tỉnh dậy nhanh như vậy."

Nhan Nguyệt cũng không tiếc một chén máu, hắn kéo ống tay áo, liền không biết từ lúc nào trong tay đã xuất hiện một tiểu đao.

"Không thể!"

"Ngươi muốn kiếm củi ba năm liền thiêu đốt một giờ sao?"

Tránh thoát khỏi Minh Tâm, Nhan Nguyệt lưu loát cắt một miệng máu mới, máu tươi nháy mắt liền tràn ra.

"Đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi uống, nên phá giới cũng đã phá, nếu ngươi không uống, ta sẽ làm cho nó tràn đầy từng bát, uống hay không do ngươi, phật ngữ hữu vân, khán phá, buông, tự tại."

Minh Tâm tự biết lời này của phật, tiếc rằng bắt hắn phải uống máu, hai mươi mấy năm tu hành càng làm cho hắn luyến tiếc không thể buông bỏ được.

Minh Tâm nhắm mắt lại, không nhìn chén máu tươi kia.

Loảng xoảng...

Nghe được âm thanh va chạm, Minh Tâm lập tức mở to mắt, Nhan Nguyệt suy yếu muốn ngã, miễn cưỡng phải chống đỡ cái bàn. Minh Tâm đang muốn đứng dậy thì người đứng ngoài phòng tại thời điểm Nhan Nguyệt ngã xuống đã nhanh như chớp vọt vào, đỡ lấy Nhan Nguyệt.

Minh Tâm hơi hơi giật mình, hắn ngồi trở lại bên giường, trước mặt chính là kẻ đã bắt hắn tới đây và một người ôn nhu thiện lương toàn tâm toàn ý vì hắn mà không ngại lấy máu của chính mình. Nhan Nguyệt cũng là một nam thị, nếu hắn không khỏe lên, Nhan Nguyệt vẫn sẽ bị Quân Lang Tà dùng cách khác ép đến.

Quân Lang Tà cầm lấy bát, ngồi vào bên giường, cầm lấy tay Minh Tâm, thân thể Minh Tâm cứng đờ, có điểm lùi lại:

"Minh Tâm, ngoan ngoãn uống thuốc, hoặc là sẽ phải dùng cách giải quyết khác."

Chuyện phát sinh đêm đó, vẫn còn nhớ rõ, Minh Tâm cảm thấy đêm đó quá hoang đường, tưởng thoát được Quân Lang Tà, lại bị hắn ôm chặt gắt gao.

"Ta uống."

Quân Lang Tà liền lướt ngón tay qua thắt lưng tinh tế của Minh Tâm,Minh Tâm lập tức thốt ra.Hắn rất sợ Quân Lang Tà lại giống như hôm trước.

Nhớ rõ ngày mười lăm hôm đó, hắn té xỉu tại rừng trúc, tỉnh lại liền quần áo bị giải khai một nửa, bị Quân Lang Tà áp lên, khi đó hắn vốn thần trí rõ ràng nhưng cơ thể lại thập phần phối hợp, thân thể cứ như không phải của chính mình, liền đặc biệt mẫn cảm, sự vui thích xa lạ đánh sâu vào tâm trí hắn, hơn nữa, hắn thích nội lực của Quân Lang Tà, toàn bộ quá trình đều là người khác ở bên trong hắn hoang dâm qua một lần.

Chịu đựng mùi máu ghê tởm,Minh Tâm đem chén máu uống cạn, cuối cùng hít một ngụm khí, thiếu chút nữa vì buồn nôn mà đen tất cả nôn ra ngoài.

"Uống ngụm nước trong."

Minh Tâm tiếp nhận chén nước từ Quân Lang Tà đem tới, toàn bộ uống xong, nhưng trong khoang miệng mùi vị vẫn còn tồn tại. Cùng lúc đó, Minh Tâm cảm giác được chính mình biến hóa, máu của Nhan Nguyệt đặc biệt hữu dụng, hiện tại liền thấy đan điền ấm áp, nội lực phục hồi.

Minh Tâm không hề biết trong thân thể chính mình có cổ vương, hắn chỉ biết theo lời Nhan Nguyệt là hắn trúng độc, giải pháp duy nhất chính là dùng máu điều hòa, thứ hai chính là cùng nam nhân lên giường.(hí hí hí)

"Ngươi hãy ăn chút điểm tâm này đi, tất cả đều là thức ăn chay."

Minh Tâm không hiểu nam nhân trước mắt này, khi thì tàn khốc, thị huyết vô tình, lúc thì ôn nhu thuận theo tự nhiên, thật sự là nhìn không thấu, đoán không ra. Minh Tâm không biết được được tình huống chính mình trong mắt của Quân Lang Tà.

Quân Lang Tà sao có thể thả hắn ra được?

_________
Mấy nay mị bận quá chả có tg up chương mới

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net