chương 11: Tắm rửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tâm vẫn luôn cứng rắn như một bức tượng, tay Quân Lang Tà cầm điểm tâm đặt ở bên môi, chưa từng có nam sủng nào đối với mình như vậy, so với một tên hòa thượng lãnh đạm thì mỹ nhân mềm mại dựa sát vào lòng hắn không phải sẽ tốt hơn sao, nhưng hắn lại thích bộ dáng này của Minh Tâm, Quân Lang Tà cũng không miễn cưỡng, liền đem điểm tâm thả lại dĩa.

"Các ngươi đưa Nhan Nguyệt trở về."

Minh Tâm trong lòng khẽ nhúc nhích, hai người mỹ thiếu niên cùng Nhan Nguyệt vừa rời đi thì cũng chỉ còn hắn cùng Quân Lang Tà hai người một chỗ.

Lẳng lặng bên trong, bỗng âm thanh thiết liên vang lên thực đột ngột, Minh Tâm ngẩn đầu thấy bóng dáng Nhan Nguyệt vô cùng hiu quạnh, người này tồn tại làm cho người ta cảm giác đau lòng, hơn nữa lại có cảm giác người nọ giống như sư tôn làm cho tâm tình thoáng chốc được yên tĩnh.

"Đợi một chút."

Minh Tâm chuyển hướng qua Quân Lang Tà, đây là lần đầu tiên từ lúc mười lăm hôm đó hắn cùng y nói chuyện:

"Cởi bỏ thiết liên ở chân hắn."

Y hiếp lại ánh mắt, biểu tình trên mặt lại tuấn mỹ vài phần.

Không khí ngưng đọng lại bị âm thanh của thiết liên hóa giải không ít lãnh khí, Nhan Nguyệt cùng hai mỹ thiết niên đi rồi. Minh Tâm nhìn bóng dáng Nhan Nguyệt, thật lâu cũng không thể bình tĩnh, sao mình lại đi cầu xin Quân Lang Tà? Người này đối với tất cả mọi người là tàn nhẫn lãnh khốc, phỏng chừng Quân Lang Tà đối với chính mình cũng như vậy đi.

Hai người ở chung, nếu y không tiến, Minh Tâm hắn ắt không động.

"Lang Tà..., ta không thể tiếp tục ở lại đây như vậy, đáp ứng lễ phật cùng giảng phật hiệu là điều ta cần phải làm để hoàn thành sứ mệnh."

Minh Tâm cũng không biết vì cái gì vài năm trước khi sư tôn viên tịch liền biết năm nay quốc quân sẽ mời hắn đi, nhưng xác thực quả thật hắn đi Hoàng thành là di ngôn sư tôn nhất mực phân phó, cho dù chính hắn cũng hoài nghi tư cách kia hắn có hay không. Là mệnh thì không thể kháng cự, không thể thầm oán người khác, hắn đã nghĩ thông suốt,thành tâm ắt linh nghiệm, chỉ cần phật tâm không thay đổi, hắn vẫn là tiếp tục hoàn thành sứ mệnh.

"Không được! ngươi là nam sủng của ta, giảng phật cùng ngươi có quan hệ gì. Hai tên tiểu quỷ kia ta đã đuổi đi rồi, bọn họ sẽ tiếp tục truyền đạo thay ngươi, hoặc bắt chúng hoàn tục để cho nhà phú quý nhận làm con nuôi, hơn nữa Nguyên quốc cao tăng còn rất nhiều, không có ngươi, bọn họ nhất định cũng sẽ tìm người khác."

Minh Tâm cũng không phản bác, bản thân y phật tính chưa cao, vẫn còn là thiếu niên tâm tính chưa định, tuổi vẫn còn nhỏ cho tới bây giờ vẫn còn gây sự nghịch ngợm, hơn nữa Minh Tâm cũng biết chính mình có thân thế, cho dù không phải bây giờ còn xuất gia, thì sau này gia tộc của hắn tìm đến, cũng phải hoàn tục thôi. Nói đến Nguyên quốc, hắn tại thâm sơn vạn dặm xa xôi lại buộc hắn phải rời núi, nếu không phải do danh tính sư tôn, đại khái tìm một hòa thượng tương tự để thay hắn đi, điều này đối với một quốc gia lớn như vậy ắt không khó.

"Ngươi chính là thích ta lạnh nhạt như vậy sao, hơn nữa ta ở lại nơi này thì được cái gì?"

Minh Tâm đẩy Quân Lang Tà bên cạnh ra, đi đến cửa sổ, ngước nhìn những cánh lạc anh hồng nhạc đang bay xuống bên ngoài, lạnh nhạt đến tuyệt trần.

Minh Tâm sắc mặt hồng nhuận, vì hắn làm theo yêu cầu của y nên đội tóc dài cùng mặc áo trắng, theo gió nhẹ mà thản nhiên lay động phiêu dật, một tuyệt sắc dung mạo e rằng trên đời khó có người địch nổi, hắn thanh nhã tuấn tú, nâng lên dung dung nhan kiều diễm, nếu không phải hắn đối với kia là triệt tâm,thì cho dù đẹp đến đâu cũng chỉ là cái vỏ trống rỗng mà thôi.

Quân Lang Tà lần đầu tiên nhìn thấy Minh Tâm, là vì vẻ bên ngoài mà động tâm, không thể phủ nhận, cho đến hiện tại, y si mê vô cùng dung nhan của Minh Tâm, lại giống như có điểm biến hóa, khi y nhìn thấy Minh Tâm toàn thân vết máu nằm xuống chả khác thi thể là bao, đột nhiên trong thâm tâm y sinh ra sợ hãi, chưa bao giờ như lúc này tâm tư lại tưởng nhớ đến một người, khi nghe Minh Tâm té xỉu hoặc trúng độc, y trong tâm chỉ có người này, đối với Minh Tâm buông lời ác ngôn cũng chỉ mong người này có thể thỏa hiệp. Còn có khi Minh Tâm lạnh lùng, Quân Lang Tà cũng sẽ có lúc cẩn thận lời nói của chính mình, nói ra liệu có mấy người sẽ tin đây?

"Ta muốn có được tâm của ngươi."

Quân Lang Tà khẳng định, hắn vẫn kiêu ngạo, duy ngã độc tôn không bao giờ đổi ý.

"Minh Tâm bạc tình đạm dục, thứ cho ta không thể đáp ứng."

"Không có thể nào, ít ra nhất thì thân thể của ngươi so với tâm của ngươi còn thành thực hơn."

Quân Lang Tà chắc chắn, bóng dáng của người đang đứng bên cửa sổ kia thật sự là thanh tâm quả dục sao? Minh Tâm có thân thể cực kì dâm đãng, so với vô số mỹ nhân hắn từng thử qua thì càng tiêu hồn hơn rất nhiều. Chỉ mới đụng chạm thôi đã khiến cho người ta hận không thể thượng y.(về vấn đề xưng hắn với y sẽ có lúc đổi cho nhau)

Quân Lang Tà một ngày này không có bắt Minh Tâm phải làm cái gì, chỉ lặng lặng ở cùng Minh Tâm, ngẫu nhiên sẽ động tay động chân vì mấy ngày nay hắn đã cho y khá thoải mái rồi, mà đến khi chạng vạng, hai người lại hậm hực vì Quân Lang Tà quá cao hứng mà tan thành mây khói.(đáng đời a)

Minh Tâm không biết Quân Lang Tà vì sao tâm tình lại vui vẻ. nhưng lại khẳng định hắn đối với mình ý đồ bất chính.

"Chủ nhân, đã chuẩn bị tốt."

Hạ nhân báo lại, sau đó dẫn họ đi.

Quả thật đúng như Minh Tâm suy nghĩ. Chờ hắn bị y ôm đến bể nước, hắn chỉ biết nam nhân này chưa bao giờ có ý tốt, may mắn là buổi tối Quân Lang Tà có việc, cho nên thời gian bọn họ tắm rửa cũng không lâu, cho dù chỉ là thời gian ngắn như vậy, Minh Tâm cũng có cảm giác bị người khác hầu hạ tắm rửa chỉ sống qua một ngày mà tựa như đã một năm. Thân thể Minh Tâm thật sự rất phóng đãng cùng hưng phấn, vô cùng thích làm chuyện đó với Quân Lang Tà, một người có một thân nội lực thâm hậu.

______

(Mị nguyệt:Mấy nay quánh liên quân mê quá quên luôn đăng chương mới :))😂)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net