chương 12: Dạ ngộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cởi bỏ đai lưng của Minh Tâm đã mặc sau khi tắm rửa xong ,Quân Lang Tà tự mình cởi từng kiện áo vì Minh Tâm ra trong lúc hắn lại muốn mặc vào.

Minh Tâm quyết định bỏ qua hắn, trên lưng lại xuất hiện một lực đạo, kéo hắn vào trong lòng của Quân Lang Tà, Quân Lang Tà dựa vào bờ vai của hắn, vùi vào hõm vai, vuốt ve, tham lam ngưởi lấy hương vị trên người của Minh Tâm.

"Thơm quá...."

Minh Tâm thân thể cứng đờ, lại nghĩ nếu không phải vì hoa trong hồ nước kia, hắn làm sao lại có hương vị này. Minh Tâm không thích xa xỉ phô trương, nhưng Quân Lang Tà chỉ riêng cuộc sống bình thường thôi đã giống như đế vương, so với hắn vốn là thanh tu thì hoàn toàn khác nhau.

"Buổi tối nhàm chán có thể đến ngoại viện đi lại một chút, Thường Hiên sẽ sai người gia tăng hộ vệ."

Quân Lang Tà ý là vì sự an toàn của Minh Tâm, nhưng nếu rơi vào tai người khác thì sẽ ít nhiều nghĩ đến việc Minh Tâm bị giám sát.

Minh Tâm có thể đi lại giữa Tư Vũ các và nhà thủy tạ, giữa Tư Vũ các và nhà thủy tạ là mảnh rừng trúc cùng núi giả, nơi đây cũng khá thanh u, hắn có thể ở đây mà thiền định, nơi đây hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với cuộc sống khổ tu của hắn, hắn cũng không quá nhàm chán và hơn hết có lẽ là hắn được tự do.

Minh Tâm yên lặng, Quân Lang Tà cũng không để ý, hắn nhanh chóng ấn thắt lưng Minh Tâm làm cho khoảng cách hai người sát lại, hôn lên đôi môi mềm mại, Minh Tâm cũng không có tránh đi, Quân Lang Tà cắn hôn đôi môi đỏ mọng, đôi môi mềm mại hôn mấy cũng không đủ, đôi môi bị hắn khi dễ mà từ lành lạnh liền chuyển sang có độ ấm.

______

Chờ Quân Lang Tà vừa đi, Minh Tâm liền ngồi xuống vận công, hôm nay nhập định dễ dàng, khiến cho hắn không khỏi cao hứng, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh du dương, dần dần rõ ràng,tiếng đàn như ai oán, tưởng niệm, bất tri bất giác làm cho Minh Tâm trong lòng có điểm đồng tình.

Trong không khí sao lại có tiếng đàn truyền đến?

"Công tử, muốn ra ngoài một chút sao?"

Minh Tâm gật đầu, bên ngoài màn đêm vừa buông, trăng sao bị mây che khuất, bên ngoài không có lấy một điểm sáng, trông thật u ám. Thanh Nhi cầm một chiếc đèn có chạm trổ hoa văn, cùng Minh Tâm tìm kiếm.

Gió trong đêm làm ngọn đèn lay lay, không lâu sau, Thanh Nhi mới phát giác Minh Tâm muốn làm cái gì, hóa ra hắn chỉ nghỉ Minh Tâm vốn chỉ đơn thuần là ra ngoài tản bộ.

"Công tử, tiếng đàn kia là đến từ sân của Nhan Nguyệt công tử."

Minh Tâm kinh ngạc, nơi Nhan Nguyệt ở cách nơi này khá xa, không ngờ đến hắn ở Các viện lại có thể nghe được, có lẽ là thính lực biến đổi theo chiều hướng tốt, đáng tiếc vẫn là võ công bị phế, nếu không một ngày nào đó Quân Lang Tà không có ở đây, hắn liền có thể một phen đào tẩu.

"Thanh Nhi, ngươi trở về đi, ta tự mình đi tìm Nhan Nguyệt."

"Công tử, nơi đó không được sự cho phép của chủ nhân thì không vào được."

Lời nói của Thanh Nhi làm cho Minh Tâm có điểm nghi hoặc, hắn hỏi lại:

"Nhan Nguyệt cũng không thể đi ra sao?"

Thanh Nhi thấy được Minh Tâm có chút tức giận mới phát hiện ra chính mình đã nói nhiều, vẻ mặt đau khổ thỉnh cầu:

"Công tử đừng làm Thanh Nhi khó xử."

Lúc này trời vừa vặn tản mác, trăng sáng tỏ, sáng đến vị trí của Minh Tâm, nơi bọn họ đang đứng là bụi hoa hồng, hương thơm thoang thoảng hợp lòng người, gió nhẹ mang theo mùi hương lượn lờ khắp nơi trong đêm yên tĩnh.

Minh Tâm đuổi Thanh Nhi đi, liền phát ngốc tại gốc hoa hồng trong vườn, hắn tự hỏi bản thân rất nhiều chuyện, vẫn là không thể chờ chết ở đây như vậy, nếu không sẽ làm cho sư tôn thất vọng với bao công sức dạy bảo.

"Hoa tiên tử, cẩn thận dưới chân."

Minh Tâm ngẩn người, đột nhiên trong bóng đêm truyền đến âm thanh xa lạ của nam tử làm cho hắn nhất thời không lưu ý, vấp phải rễ cây um tùm, mắt thấy sắp phải ngã sấp xuống, hắn liền thấy bên hông bị siết lại, bị một lực kéo kéo về.

Minh Tâm đụng phải ngực của đối phương, cùng không biết là hữu ý hay vô tình mà người nọ đem Minh Tâm ôm sát.

Dựa vào ngực của nam tử xa lạ, Minh Tâm khẩn trương đẩy người nọ ra, mất phải vài lần mới có thể rời khỏi phạm vị người nọ.

Dưới ánh trăng, đôi ngân sắc của nam tử lóa hàn quang, khuôn mặt bất tuân kiêu ngạo mà tuấn tú, mang theo ý cười thản nhiên, một thân hoa bào dáng người đều đều, tỷ lệ cân đối, người này rất cao, Minh Tâm không thấp nhưng vẫn là bị thấp hơn y một cái đầu.

Nhìn đến khí chất, Minh Tâm phỏng đoán nam tử hẳn là khách quý của quý phủ, nhưng lại chạy đến nội viện thì rất hiếm có người như vậy.

"Ngươi tên gì?"

Nam tử bắt lấy cổ tay của mỹ nhân tiên tử đang chấn kinh.

------------

(chưa gì đã động tay động chân rồi,anh manh động quá đi à)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net