chương 13: Mời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tâm giật mình, nam tử cạnh hắn thân thủ cực nhanh, cầm cổ tay hắn, còn không ngừng đánh giá hắn, còn hỏi tên của hắn nữa.

"Công tử..."

Cách đó không xa là tiếng kêu của Thanh Nhi, chắc hẳn là có nghe thấy tiếng động bên này.

Minh Tâm xoay người vội gọi Thanh Nhi.

Đột nhiên trên mặt chợt lạnh, Minh Tâm bị dọa đến vội lùi khỏi người nam tử, nhưng tay vẫn bị nắm lại. Nam tử xa lạ này cư nhiên lại hôn má hắn! Minh Tâm đôi mắt trừng lớn, giãy dụa muốn rút tay về.

"Ân, thật thơm."

Thanh âm trầm thấp gợi cảm, mang theo ý cười.

Minh Tâm che một bên mặt, thầm nghĩ: nam nhân này sao lại như thế! Thật càn rỡ!

(anh che mặt giống thiếu nữ nhà lành thế:)) )

Nam tử cũng không tiếp tục làm khó Minh Tâm, khi Thanh Nhi đuổi tới thì người đã biến mất trong màn đêm.

............

"Công tử, có muốn đến phía trước ngồi một lát không?"

Thấy Minh Tâm không để ý tới mình, như đang trầm tư điều gì đó, Thanh Nhi liền đứng phía sau một bên, thuận tiện đề nghị.

"Thanh nhi, người trong hoàng tộc có phải đều thường xuyên mặc áo bào đi?"

Minh Tâm cũng không quan tâm đến vấn đề của Thanh Nhi, hắn đang cân nhắc tâm sự trong lòng.

Thanh Nhi không nghĩ ngợi liền đáp:

"Cũng là không phải, hoàng tộc mặc áo mãng bào cũng chỉ có ba vị thân vương, Hiển vương màu tím, Ly vương màu đỏ, Tú vương màu trắng."

Minh Tâm đôi mắt sáng ngời, nở một nụ cười với Thanh Nhi, sau đó lại vui vẻ rời đi.

Thanh Nhi giật mình tại chỗ, hồi lâu mới choàng tỉnh, trong lòng lại không khỏi oán thầm: Công tử, ngươi có biết là bản thân mình một khi cười lên là có bao nhiêu lực sát thương không.

Trở lại Tư Vũ Các, Minh Tâm phái Thanh Nhi đi tìm Quân Lang Tà, mặt khác lại phân phó Du Nhi, lại chỉnh trang lại một chút, đem Minh Tâm sửa soạn, thành như một thiếu niên, như vậy vốn không phải là hy vọng của chủ nhân hắn hay sao.

Thường Hiên thấy Thanh Nhi tới liền ngăn lại:

"Chủ nhân hiện lại không có mặt ở đây."

"Thường đại ca, công tử muốn gặp chủ nhân."

Trong đại sảnh là hai nam nhân đã ngồi vào vị trí, khung cảnh tấp nập, cùng một đám vũ cơ kẻ múa người tấu, ánh sáng chiếu bên trong chén rượu cũng lấp lóe. Tuy rằng say mê trong tửu sắc, nhưng tình huống bốn phía đều là hai người như có như không mà thỉnh thoảng liếc nhìn nhau.

Quân Lang Tà ghét nhất là bị người khác quấy rầy, hạ nhân đều có chừng mực, phía sau nếu không phải là chuyện đặc biệt quan trọng, thì hạ nhân nhất định sẽ dùng gia pháp mà trị kẻ tới quấy rầy, nhưng người đến là Thanh Nhi, Quân Lang Tà ngoại lệ cho Thường Hiên vào báo cáo.

Thường Hiên khẽ nhỏ giọng bên tai Quân Lang Tà, đem lời Minh Tâm truyền đạt lại.

Quân Lang Tà liền có điểm ngoài ý muốn, lần này mời tới thế nhưng lại không phải thời điểm thích hợp, nhưng lại có chút chờ mong, đây là lần đầu tiên Minh Tâm chủ động, hắn cũng không có ý định buông tha. Nhưng Quân Lang Tà sẽ không vì sắc đẹp mà làm hỏng chuyện, bảo Thường Hiên lui ra, cũng như đem Thanh Nhi đuổi đi.

"Mỹ nhân trong phủ quả nhiên không tầm thường."

Âm thanh châm chọc từ Hiển vương truyền đến, hắn liếc mắt về phía mỹ mạo của Thanh Nhi.

"Vương gia thích?"

Quân Lang Tà liếc mắt, đưa tiễn bằng nam sủng là thói quen quý tộc thường có:

"Thường Hiên, gọi Thanh Nhi tiến vào."

Hiển vương ánh mắt âm trầm, kiêu ngạo trên mặt, đôi mắt cũng là một tầng lãnh ý, lóe lên tinh quang, nếu Quân Lang Tà nguyện ý đem mỹ nhân ở nội viện kia đến, có lẽ sẽ càng tuyệt vời hơn.

"Không cần, huynh đệ chúng ta đêm nay chính là chỉ uống rượu."

"Chẵng lẽ tướng mạo của người trong phủ ta không vừa ý vương gia?"

Hiển vương bí hiểm cười mà không đáp. Đột nhiên ánh mắt như bị kiềm hãm lại, nhìn chằm chằm ngoài cửa không rời mắt.

Quân Lang Tà nương theo ánh mắt khiến Hiển vương thất thố nhìn đến chính là Minh Tâm đang đi vào, lãnh ý trên mặt dày dựa ba tầng băng, ánh mắt đảo qua Thường Hiên đang cúi đầu, còn dám mang Minh Tâm tới đây, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng Thường Hiên đã bị Quân Lang Tà lăng trì tại chỗ rồi.

"Lang Tà, ta không có quấy rầy nhã hứng của ngươi chứ?"

Âm thanh dễ nghe tuyệt vời quét tới phía Quân Lang Tà đang lo lắng trên mặt, Quân Lang Tà đi qua, dắt tay Minh Tâm, kéo Minh Tâm đến đại sảnh.

...............

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net