chương 17: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong màn đêm yên tĩnh.....

Vừa mới ra khỏi cửa được vài bước, liền nghe được tiếng khóc nức nở, người này có lẽ đã khống chế âm thanh lại, nhưng Minh Tâm tai thích mắt tinh vẫn nghe được rõ ràng. Hắn tuy rằng nội lực không cao, song lại thấy nó đang tăng dần lên, thật sự rất quái lạ, có lẽ là do hắn đã hấp thu nhiều nội lực của Quân Lang Tà.

"Thanh nhi, có chuyện gì đau buồn sao?"

Thanh nhi kích động vội lau đi nước mắt, vội vàng lắc đầu nói:

"Không có, là Thanh nhi rất vô dụng thôi."

"Hài tử ngốc, ngươi đã rất giỏi rồi."

Minh Tâm lấy ra khăn tay, giúp Thanh nhi lau đi nước mắt.

"Công tử, ngươi nói xem có phải chủ nhân ghét bỏ ta đúng hay không?"

Động tác tên tay ngừng lại, Thanh nhi thì ra là do chủ nhân không tìm đến hắn mà đau lòng liền ở nơi này chờ không được chủ nhân lâm hạnh nên bi ai sao?

"Thanh nhi rất đáng yêu, lại ngoan ngoãn, hắn sẽ không ghét bỏ Thanh Nhi đâu."

Một đêm này, Minh Tâm như giảng đạo cho Thanh nhi, hắn nhớ trước kia đối với người khác cũng thường giảng giải như vậy, nhưng những người đến cầu phật cùng Thanh nhi không giống nhau, trong lòng Minh Tâm có cảm giác lạ, lại không biết cụ thể là gì, hắn cũng không nói lên được.

Thanh nhi cảm xúc không được tốt lắm, Minh Tâm bảo hắn đi về phía trước nghỉ ngơi, chỉ để lại Du nhi hầu hạ.

"Công tử, đêm đã khuya, hay là ăn chút thức ăn gì đi."

Du nhi đã chuẩn bị chu đáo, nâng tay đặt thức ăn lên bàn, một phần là bánh quế hoa tinh xảo, một phần khác là điểm tâm mỹ vị, Minh Tâm thích ăn đồ ngọt, chỉ để lại điểm tâm, còn lại cho Du nhi ăn bánh.

Chuẩn bị trà xanh cùng điểm tâm, Minh Tâm đang muốn tán dương một phen lại nghe Du nhi cười nói:

"Điểm tâm này là do chủ nhân tự mình mang từ Lân thành đến."

Minh Tâm tay vốn đang cầm điểm tâm lại thả trở về.

Du nhi thấy Minh Tâm sắc mặt khẽ biến, tự biết mình nói sai, chỉ biết im lặng đứng ở một bên.

"Du nhi cũng về nghĩ ngơi đi."

Đuổi Du nhi đi, Minh Tâm viết Phật thi. Chỉ chốc lát, bỗng nổi gió, bên ngoài cỏ cây lay động.

Minh Tâm đứng lên, muốn đi qua cửa sổ xem sao, đầu đột nhiên choáng váng, cơ thể lại chậm rãi có điểm khác thường.

"Chi.."

Cửa sổ đột nhiên bị gió thổi làm nên một tiếng rung động.

Minh Tâm lắc đầu, khiến cho bản thân tỉnh táo, sau đó lại đi qua cửa sổ, kết quả ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, làm cho Minh Tâm kinh hãi không thôi.

"Sao chỉ mới vài ngày không gặp, hoa tiên tử đã không còn nhận ra bổn vương."

Minh Tâm thấy rõ người tới, trong lòng kinh hỉ vạn phần, bỏ qua í cười xấu xa trên mặt người nọ. Hắn mấy ngày nay chính là trông chờ Hiển vương.

Đột nhiên trên lưng chợt căng chặt. Minh Tâm bị Lâu Liên Dục kéo qua, nhìn thấy ý cười trên mặt người này sát bên, quả thật gợi cảm mê người, Lâu Liên Dục cũng không có nhiều lời, liền mang theo Minh Tâm, một phen xuyên qua viên trạch, võ nghệ cao cường, nhanh chóng ly khai Quân phủ. Lâu Liên Dục cũng không đơn phương độc mã mà đến, hắn mang theo một nhóm người võ nghệ cao cường, bên ngoài Quân phủ còn bố trí một đội mật thám.

Cảm thấy mang Minh Tâm rời khỏi quá mức dễ dàng, Lâu Liên Dục cũng cảm thấy nghi ngờ, thân phận người này được sủng ái là chuyện không hề giả, nhưng trong Quân phủ rất nhiềm trạm gác không người, xem ra lần đầy đến Quân phủ phòng thủ khá lỏng lẻo.

Xem ra, tin tức hắn có được không phải là giả, chủ nhân Quân phủ cũng không có tại Diệc Thành, lại mang đi rất nhiều người, gần đây giang hồ phân tranh, người kia trong chốn giang hồ không biết là thân phận gì? Trước mắt thu lại nghi hoặc, Lâu Liên Dục ra lệnh rút quân.

Lâu Liên Dục cũng không trở lại dịch quán, mà đến phía trước chọn ra khách sạn có phòng khách xa hoa. Hắn vừa trở về, Khâu tướng quân cùng một nam tử tuấn tú vừa đến liền bẩm báo chuyện quan trọng.

"Ân..."

Một tiếng rên dụ người bỗng vang đến bên tai, Lâu Liên Dục giật mình, Minh Tâm vốn đang ngồi một bên đã nhào đến, hắn cũng không chú ý tới biến hóa của Minh Tâm, hiện tại hắn nhìn đến Minh Tâm liền ôm cổ hắn, cọ cọ thân hình, uốn éo như rắn.

Lâu Liên Dục thả xuống hai tay của Minh Tâm, lại nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm tình, đôi thủy sắc mê ly ngập tràng tình ái, cái miệng hồng hồng nhỏ nhắn khẽ đóng mở, hắn không phải Liễu Hạ Huệ mà chỉ nhìn ngây ngốc, trong lòng vốn đã bị kích thích.

Khâu tướng quân nhìn thấy tình cảnh này lập tức lôi kéo nam tử tuấn tú đang không rõ tình huống trước mắt rời đi.

...............

[Hóng đi, hóng đi,hóng thịt đi...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net