chương 19: Rời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Liên Dục không nhìn đến Minh Tâm đang nội tâm giãy dụa mà đôi mắt trở nên trống rỗng vô thần, lời này đối với hắn chính là một sự châm chọc, không thể mở miệng nói rõ lại bị người xem như nam sủng mà hưởng dụng, nội tâm Minh Tâm rất đau khổ.

Hắn thực sự đã sa đọa như vậy. Minh Tâm nhắm mắt lại, tùy ý Lâu Liên Dục xử trí.

"Ngươi ngủ thêm đi, bổn vương đi ra ngoài."

"Kẽo kẹt...."

Một lúc sau khi Lâu Liên Dục ra ngoài, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, bởi vì Minh Tâm không đáp lại, người bên ngoài liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào.

Người đến chính là người hôm qua cùng Khâu tướng quân tìm Hiển vương- Mặc Dương, địa vị là chưởng quản quân đội Mặc giáo úy, vị trí gần với đại tướng quân. Hắn tính cách táo bạo dũng cảm thiện chiến, ngày thường lại như bạch diện thư sinh, cũng được người xưng là thư sinh giáo úy. Hiển vương tối hôm qua bỏ lại bọn họ mà sủng hạnh nam nhân, Mặc Dương cho rằng hắn là nam sủng quá phận, đối với Minh Tâm không có nhiều hảo cảm, nhưng cố tình Hiển vương lại gọi hắn để bảo hộ người này.

Minh Tâm vẫn như cũ ngồi trên giường, vô hỉ vô nộ tựa như một búp bê sứ, u buồn, xinh đẹp lại sa đọa, sau mỗi lẫn hoan ái, hắn càng thêm xinh đẹp kiều diễm, cho dù là Mặc Dương đạm tình ít ham muốn, còn mang điểm thành kiến, cũng bị một phen này làm cho kim diễm không thôi.

"Thỉnh công tử chuẩn bị, cùng mạt tướng xuất phát."

Rất nhanh, Mặc Dương đã sửa sang lại cảm xúc, lời nói ngắn gọn mà hữu lực.

Minh Tâm tựa hồ không có nghe thấy, đến khi Mặc Dương cầm quần áo ném đến mới hoàn hồn. Không ai biết Minh Tâm đang nghĩ cái gì, hắn cũng không trách Mặc Dương vô lễ, đứng lên giống như chốn không người mà thay quần áo.

Mặc Dương nhanh chóng xoay người đi, trên mặt là một mạt ửng đỏ, rõ ràng là nam tử, khi hắn nhìn đến cơ thể tiêm gầy kia mang theo toàn là vết ái muội, cũng tự giác mà treo lên trong lòng bốn chữ "phi lễ chớ nhìn".

"Vị đại nhân này."

Minh Tâm ăn mặc chỉnh tề, đứng ở trước mặt Mặc Dương.

"Thỉnh ngài hãy chuyển lời đến Hiển vương, ta tự có nơi khác để đi, ta sẽ không theo hắn đến hoàng thành."

Mặc Dương nhất thời mờ mịt, nam tử trước mắt này vẫn là một bộ dạng lãnh đạm, bất đắc dĩ còn mang một tia bi thương, người này chẳng phải đã thành công leo lên giường Hiển vương, về sau được hưởng vinh hoa phú quý hay sao.

"Đợi một chút."

Mặc Dương đem phối kiếm chắn trước mặt Minh Tâm, hắn đã được nhận mệnh, không đưa Minh Tâm đi cùng là không thể.

"Hiển vương một thân tôn quý, đều có những ái nhân khác, không khác ta là bao, đại nhân cũng không đồng ý đồng hành cùng ta, chi bằng thả cho ta một con ngựa, ta tự nhiên sẽ niệm kinh vô lượng mà cảm tạ ân tình này của đại nhân...."

Minh Tâm cố áp chế thói quen thủ thế của chính mình, hắn nói đúng mức, muốn cho y thấy quyết định của mình.

"Công tử không cần nhiều lời, mạt tướng chỉ là phụng mệnh là việc."

Mặc Dương kiên quyết, Minh Tâm lúc này làm cho hắn hơi tò mò.

Minh Tâm cố ý ra ngoài, Mặc Dương lại tiếp tục ngăn cản, Minh Tâm phất tay áo, không ai nghĩ đến Minh Tâm lại xuất ra một chưởng kình phong, khiến cho Mặc Dương lui về sau mấy bước mới đứng vững, hai người đồng loạt sửng sốt.

Mặc Dương đã hiểu rốt cuộc Hiển vương vì sao lại phái hắn đến xem người này, Hiển vương hoài nghi người này có ý đồ, tuấn mỹ như tiên nhân, lại có võ công, nghe nói là người "mượn" từ bên phía Quân Lang Tà, chỉ sợ còn có thêm ẩn tình khác.

Trong chớp mặt, Mặc Dương nhảy đến phía sau Minh Tâm điểm lấy vài huyệt đạo, trực tiếp đem người ôm đi.

...............

Ngoài thành Diệc Thành

Hiển vương lúc này oai phong lẫm liệt, phía sau là đoàn quan viên của Diệc thành đến đưa tiễn, nhìn đội ngũ đi xa mới chính thức thở phào một hơi.

Đi chưa được mấy dặm, Hiển vương cùng thiết kỵ của đại quân liền tách ra, bọn họ đến một ngọn đồi cao chờ đợi, không lâu sau Mặc Dương Mang theo Minh Tâm cùng Hiển vương hội hợp.

Đem người nhận lấy, ôm người trong lòng, Hiển vương giải huyệt cho y nhưng lại trừ bỏ á huyệt.

Minh Tâm không thể nói, chỉ có thể tùy người sắp đặt, trong lòng lại phi thường kỳ quái:

Hắn không phải từng nói chờ tìm ra được "Minh Tâm pháp sư" rồi mới mang mình đi hay sao.

Mặc Dương cùng Khâu tướng quân song song kỵ mã, vì Hiển vương cũng không nóng lòng rời đi, nên bọn họ cũng tựa như du sơn ngoạn thủy, Mặc Dương trong lòng cũng có rất nhiều nghi hoặc muốn thừa dịp này hỏi Khâu tướng quân, Khâu tướng quân lại ngăn hắn:

"Mặc Dương ngươi tốt nhất là nên hỏi ít đi một vài chuyện."

Nghe vậy Mặc Dương âm thầm bất mãn, lực chú ý tập trung tại chủ tử của hắn, cũng không chú ý tới thần sắc chứa vài phần lo lắng của Khâu tướng quân.

_________

[ Tình hình là mị vẫn chưa thấy thêm con sói à không. Chưa thấy anh công nào lên sàng cả, sân khấu này vẫn là của Dục ca
Các bạn có thể cmt hoặc bình chọn cho truyện để mình lấy thêm động lực edit
Chúc mn đọc truyện vv ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net