chương 2: Tuyệt sắc mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão quản gia đứng ở trước đại môn, nhướn người nhìn ra phía xa, mãi đến khi chỉ thấy toàn là thị vệ của chủ nhân, thầm nghĩ chủ nhân hẳn là đi Tư Vũ Các trước, nhưng khi thấy Thường Hiên áp giải hai tiểu hòa thượng, lại có chút không hiểu.

Thường Hiên cùng với thủ hạ đều là trầm mặc ít lời, lão quản gia tự biết có hỏi cũng không ra, cũng không hỏi nữa, chỉ là vội vàng mang theo vào hạ nhân lanh lợi tiến vào Tư Vũ Các, chờ đợi chủ nhân phân phó.

Hào trạch hoa lệ, kim ốc tàng kiều vậy,kiểu như xa hoa lộng lẫy, thập phần tráng lệ, này khẳng định là nhà giàu có, Tư Vũ Các xuôi theo hồ mà dựng, là viện các được chủ nhân ưa thích nhất. Đi núi trúc gặp rừng trúc, đi Tư Vũ Các thuộc dạng nhà thuỷ tạ(nhà được dựng trên mặt nước,ước gì mị cũng có một cái :))), nhà thủy tạ này cũng là chổ mà chủ nhân ở, Bạch Liên quý hiếm nở rộ, bóng đêm bao phủ nhà thuỷ tạ thản nhiên tĩnh nhã, thanh u.

Lão quản gia xa xa đã trông thấy chủ tử nhà mình đang ở nhà thủy tạ, liền căn dặn hạ nhân đi theo làm việc cẩn thận trước , mới bước nhanh đuổi theo.

"Huống thúc, đem người này sắp xếp, xong việc thì lui xuống."

Âm thanh trầm thấp uy nghiêm mười phần, lão quản gia vẫn còn lạc trong âm thanh uy nghiêm thì chủ nhân đã rời đi thật xa, chỉ còn lại hương hoa mai, quanh quẩn không ngừng.

Lão quản gia nhìn thấy hành động quái đản của chủ nhân nhà mình cũng không thể trách nhưng khi nhìn thấy nam tử đang nằm trên nhuyễn tháp, chỉ có kinh ngạc, chủ nhân hôm nay mang về một người, lại là một tăng nhân, hắn vốn tin phật, đối với cấp bậc tăng nhân tuyệt đối rõ ràng, lại nhìn đến chuỗi bội châu trên tay tăng nhân này , là từ "Thất Bảo"( bảy thứ bảo thạch)chế thành, thứ này tôn quý vô cùng, chỉ có những cao tăng đắc đạo mới có được.

Tiếp đó, hai tên hạ nhân bước đến, nhẹ nhàng chỉnh lại thân thể nam tử.

Chỉ là nghe đến vài tiếng hút khí, mọi người ở đây đều kinh ngốc, bọn họ hiết được nếu như lọt được vào mắt chủ nhân bộ dạng nhất định không cần phải bàn, nhưng đây là hòa thượng, bộ dạng lại thuộc hàng tinh diệu vô song ! Đây là đã vượt quá cái gọi là đẹp, mắt còn đang nhắm nghiền, đầu lại bóng lưỡng, thế nhưng cũng đã để người rung động đến như thế, nếu như đổi lại cách ăn mặc chẳng phải sẽ làm cho người trong thiên hạ điên đảo hay sao ?

"Hừ !"

Lão quản gia hồi tỉnh, lên tiếng thức tỉnh những kẻ còn đang si ngốc kia, thầm nghĩ: Quả Nhiên là mĩ sắc hại nhân, đến chủ nhân cũng tránh, nhưng khó xử người này là hòa thượng, thật sự là có lỗi.

"Còn thất thần làm gì ! Tay chân lanh lẹ một chút."

Mọi người lưu luyến thu hồi ánh mắt, chủ nhân bọn họ cũng là loại tuấn mỹ sắc bén, nhưng khí chất so với hòa thượng này là khác nhau, này hòa thượng tính tình bọn họ không biết, nhưng chủ nhân bọn họ tính tình lãnh khốc, thời điểm chủ nhân đứng trước mặt, bọn họ đến thở cũng phải cẩn thận, vẫn là nên làm tốt bổn phận, chạy nhanh làm việc quan trọng hơn, cho dù bọn họ có chạm qua thân thể mỹ nhân, thì cũng không dám nổi lên sắc niệm.

Minh Tâm đã gặp một cơn ác mộng,

Trong mơ hắn bị vô số cánh tay bám vào cơ thể,

Chúng nó thoát đi quần áo của hắn

Như ác quỷ giương nanh múa vuốt, có phải trong lòng hắn chứa đầy u tối, tội ác, dẫn đường, giải phóng, đó là dục niệm đáng sợ,

Hắn đem toàn lực chống cự, miệng đọc kinh văn.

"Ân......" Cuối cùng cũng không thể làm gì được, Minh kinh hãi tỉnh lại, hắn chỉ cảm thấy đầu choáng váng, thể lực suy kiệt, cau mày, có gì đó uất nghẹn không thể giãy ra.

"Công tử tỉnh!"

Minh Tâm mông lung, một âm thanh của thiếu niên khiến hắn hoàn hồn, hắn xoa huyệt thái dương chậm rãi nhớ lại lúc trước khi ngất xỉu, hắn không ngờ nam nhân kia lại dùng mê hương, hiện tại không biết Trần Hòa và Giác Ngộ hai người họ thế nào. Nhìn lại hai mỹ thiếu niên khuôn mặt đỏ ửng trước mặt, yếu nhược vô hại, Minh Tâm hỏi:"Hai vị thí chủ, xin hỏi đây là nơi nào ?"

Hai thiếu niên đều là dáng người tinh tế, diện mạo ôn nhu, có vẻ giống như luyến đồng nhà giàu có, trong đó đều là mang theo mỉm cười còn có tiểu rượu oa thiếu niên, lòng tràn đầy vui mừng, nói:"Công tử, nơi này là Tư Vũ Các, ta gọi là Thanh Nhi, hắn gọi Du Nhi."

"Bần tăng pháp danh Minh Tâm, thỉnh thí chủ xưng hô pháp danh"

Một hoạt bát, một điềm tĩnh, cả hai đều đang đánh giá Minh Tâm, trong ánh mắt kín đáo lóe lên một tia thương hại, nhưng phần nhiều vẫn là lo sợ bất an, sợ hãi là Minh Tâm không chịu phối hợp, bọn họ cũng sẽ bị trừng phạt.

"Công tử, chớ nên nói như vậy, chủ nhân sẽ mất hứng."

Thanh Nhi muốn nói lại thôi, cũng không chờ Minh Tâm phản ứng, hắn đã lôi kéo một thiếu niên khác là Du Nhi, đi ra bên ngoài bình phong. Không lâu sau, hai người mang đến vài bộ quần áo hoa lệ, trang sức, thậm chí còn có tóc giả.

Đến vậy, Minh Tâm cũng đã có đủ thời gian tự trách, lại nhìn tới thứ mà hai thiếu niên mang tới là gì, hắn trầm mặc.

"Bần tăng là người đã quy y cửa phật, chủ nhân nơi này sao lại cố cưỡng cầu? Thỉnh nói với chủ nhân nhà thí chủ, mau giao đồ đệ của ta ra, thả chúng ta khỏi phủ."

Vẻ ngoài của chính mình như thế nào Minh Tâm cũng rõ ràng, muốn để cho người khác không chú ý đến bề ngoài của hắn, cũng là một vấn đề khó, cho nên hắn luôn đeo mũ sa và mỗi khi đi hóa duyên đều có đại đồ đệ đi cùng, cho dù là như vậy, vẫn không thể tránh bản thân rơi vào hoàn cảnh như hôm nay. Hơn nữa càng phiền toái là, hắn vừa mới thử vận khí, nhưng một chút nội lực cũng không có.

"Công tử, chủ nhân có căng dặn, nếu ngài không phối hợp, hai tiểu hòa thượng kia sẽ phải chịu khổ."

Du Nhi mở miệng, chỉ nói một câu quan trọng, liền làm cho Minh Tâm không thể không thỏa hiệp.

"Chủ nhân đang đợi công tử đến, công tử sao không tự mình kiểm chứng ?"

Du Nhi lại một lần nữa mở miệng, mà Thanh Nhi tâm địa thiện lương, cẩn thận dặn dò hắn,

"Công tử, ngươi nên nghe theo lời chủ nhân, nếu không......"

Du Nhi kéo nhất hạ ống tay áo của Thanh Nhi, cảnh cáo chuyện này không thể nói nhiều, cẩn thận tai vách mạch rừng.

Động tác của hai người Minh Tâm đều thấy được, mà hắn là một tăng nhân làm sao có thể ở lại toàn phủ xa hoa như vậy hắn nghĩ rằng đối phương là nhà quyền quý hay đại phú nào đó, không bằng không cần làm khó hai hòa thượng làm gì, chỉ cần đi tìm vị chủ nhân kia , sau nói ra thân phận bản thân, chắc là người bình thường cũng sẽ không ngăn cản một tăng nhân mang trên mình sứ mệnh đâu.(chưa chắc,sắc lang đó cưng)

------

Các chương đầu tiên này giờ mới thấy mị edit như shit, có thời gian sẽ quay lại chỉnh sửa, sang các chương sau sẽ tốt hơn, mn thông cảm!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net