chương 20: Nhạc đệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn thiết kỵ đi qua một thông đạo lại đột nhiên sửa đổi phương hướng, bọn họ đi vào một thành trấn phồn hoa khác- Tư thành, Hiển vương đến cũng không gióng trống khua khiên, bọn họ ăn mặc đơn giản vào thành.

Vào thành phía trước, Khâu tướng quân cùng Hiển vương thì thầm báo cáo sự tình, bọn họ cũng không chú ý đến Minh Tâm, Minh Tâm căn bản cũng không muốn nghe nhưng thính lực tốt nghe ra được nội dung thì tim có điểm đập nhanh.

Quân Lang Tà cùng ma giáo cấu kết, ma giáo bị huyết tẩy cả phủ viện cũng là nội chiến? Trước kia nam nhân tà ác này nói là người ma giáo không đủ, nhưng bên trong Quân phủ có người hắn lo lắng, Nhan Nguyệt không biết có bị làm sao hay không? Còn có Thanh nhi cùng Du nhi.

Minh Tâm hắn chính là may mắn sao? Ngay khi hắn rời đi Quân phủ liền lập tức phát sinh huyết án, Khâu tướng lúc này cũng đã quan sát đến Minh Tâm, phải nói cái hắn lo lắng chính là chủ tử nhà mình đối với người này là sủng nịch không tầm thường.

"Thích không?"

Thấy chủ tử trước mặt nam sủng vì hắn mà lựa chọn châu báu tinh mỹ, nhìn nam sủng ánh mắt bất tri bất giác mà hào quang mang ý cười. Khâu tướng quân vừa lo lắng lại vừa kinh ngạc.

Minh Tâm sớm đã được giải á huyệt, bởi hắn phát hiện với tính cách của người này thì có bị điểm huyệt hay không cũng chẳng khác là mấy, đều là kiệm ngôn quả ngữ. Trừ bỏ việc muốn chạy trốn ra ngoài, người này cũng chưa từng làm ra việc lớn gì bất ngờ.

Dắt tay Minh Tâm, Lâu Liên Dục chọn ra một món kim tương thúy ngọc bản chỉ* đeo vào ngón cái Minh Tâm. Bản chỉ này đại biểu ý tứ tán thành đã là người của mình, Minh Tâm buông xuống mí mắt, không rõ vì cái gì chủ quán trẻ tuổi lại nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ như vậy.

Lâu Liên Dục cùng chủ quán tiến vào hậu đường một hồi lâu trở ra, vị chủ quán nhã nhặn kia trên mặt có điểm ửng đỏ, hơn nữa ánh mắt nhìn Lâu Liên Dục càng thêm rõ ràng, Minh Tâm mới chợt hiểu ra.

"Người sẽ đi đào viên sao?"

Người trẻ tuổi hỏi.

Lâu Liên Dục cầm lấy chén trà, thổi thổi, tao nhã uống một ngụm trà, sau mới phát ra âm thanh tinh túy:

"Ừm."

Ánh mắt hắn chuyển hướng đến người bên cạnh, mà Minh Tâm thì chỉ chú tâm nhìn ra ngoài cửa.

Trên đường âm thanh nhộn nhào có một thân ảnh nhỏ cô độc.

Minh Tâm chợt đứng lên, mọi người trong phòng kinh ngạc khi thấy Minh Tâm không hiểu lễ nghĩa, không xin chủ ý vương gia liền trực tiếp xông ra bên ngoài, mọi người không nhận được mệnh lệnh của vương gia nên cũng bất động không làm gì.

"Oa .. Oa..."

"Ngươi đang đụng vào ai ngươi có biết không! Bổn thiếu gia giờ quần áo đã bị bẩn, xú tiểu tử! Quần áo ta là loại đắt tiền, để ta xem ngươi đền có nổi không?"

Một tên nam tử khuôn mặt kiêu ngạo mà hèn hạ, mang theo hai tên gia đinh, người xung quanh thấy đều trốn, nhưng tiểu hài tử này không biết, đụng vào tên ác bá nổi danh của vùng xem như là hắn đen đủi, hài tử quần áo có chỗ rách nát, khuôn mặt gầy yếu, hẳn là một đứa trẻ nghèo khổ.

Một tên gia đinh tiến đến túm lấy tay đứa trẻ mà kéo, tiểu nam hài sợ tới mức khóc thét, tên ác bá này chỉ vì một chuyện cỏn con mà đe dọa tiểu hài tử, lấy cớ mà mang tiểu hài tử này đi, mọi người lén truyền tai nhau, tên ác bá này là kẻ buôn người, dân chúng trốn tránh mà xem náo nhiệt, đáy lòng cùng vì tiểu nam hài mà lo lắng, nhưng lại không giám tiến lên ngăn cản.

"Dừng tay!"

Liền thấy xuất hiện một nhân vật tuấn mỹ làm cho tên ác bá cùng bọn gia đinh một phen sửng sốt, sau đó lại thèm thuồng nhỏ dãi, một vẻ mặt cực kỳ đáng khinh làm cho người khác ngán ngẩm. Chỉ là bọn hắn cũng không dám tiến lên, nhìn thấy quý tướng âm lệ phía sau mỹ nhân liền biết là người không thể trêu chọc, còn có vài hắc y hộ vệ cao lớn, ác bá dẫn đầu nở nụ cười làm lành, sau đó nháy mắt rời đi.

Lau đi nước mắt cùng bụi bặm trên mặt tiểu nam hài, Khâu tướng tiến lên:

"Công tử, ngươi có thể giao đứa trẻ này cho thuộc hạ, ta sẽ bảo đảm hắn bình an."

Khâu tướng quân thấy lực chú ý của Minh Tâm không đặt lên chủ tử nhà mình, khiến chủ tử phát ra lãnh khí làm cho bọn họ chịu không nổi.

"Khâu đại nhân không cần phải tự xưng như vậy."

Minh Tâm xoa nhẹ tiểu nam hài một chút, đem người giao lại cho Khâu tướng quân, cũng không thèm cho Hiển vương một cái nhìn hòa nhã.

Xoay người, Minh Tâm mới nhìn đến Hiển vương ở phía sau, thì ra vì có Hiển vương nên tên ác bá mới chạy đi.

Lâu Liên Dục tiến lên, triệt để ôm sát Minh Tâm, tay hắn đặt ở thắt lưng, hai người bộ dạng thân mật hướng kim điếm** mà đi.

Minh Tâm nhăn lại đôi mày thanh tú, khẽ cắn môi, sắc mặt mọi người trên đường nhìn hắn quái dị, đem hắn trở thành nam sủng, Hiển vương liền chiếu cáo thiên hạ như vậy lại không để ý đến tâm tình của Minh Tâm, thực là làm cho hắn một phen khó chịu.

________
*nhẫn
**kim điếm: quán trọ đắt tiền
Chúc mn đọc truyện vui vẻ







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net