chương 21: Khiêu khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đào viên là tên của một chuỗi gia trạch, tọa lạc phía tây của Vu Tư thành, chủ nhân nơi này là người lương thiện, ít khi xuất đầu lộ diện, có độc nhất một đứa con kinh doanh kim điếm tại thành, là người đáng tin cậy. Mỗi khi đầu tháng và rằm, Trần thiếu gia đều lấy danh nghĩa đào viên đi làm việc thiện như phân phát lương thực, cung cấp thuốc men cho mọi người, Trần phu nhân tin phật có đôi khi sẽ xuất hành đi chùa miếu.

"Lão phu nhân, thiếu gia sai người truyền tin đến, nói là vương gia sẽ đến đây!"

Người tới là một nha đầu vội vã thở phì phò, là người hầu bên người của phu nhân- Ngữ Phong.

Động tác lần tràng của lão phu nhân ngừng lại, khuôn mặt vừa sợ hãi xen lẫn vui mừng có thể thấy trước đây đã từng lại mỹ nhân xinh đẹp.

"Mau, mau gọi quản gia chuẩn bị!"

Lão phu nhân có chút trở tay không kịp, bình thường rất ít khi thất thố như vậy, đứa nhỏ do tự tay nàng chăm sóc kia rất ít khi đến thăm nàng.

Đào viên náo nhiệt, công việc lu bù, lão phu nhân luôn lo lắng, tự mình đốc thúc công việc, không cho phép thứ làm cho đứa trẻ kia ghét xuất hiện.

Mỗi người đều thật cẩn thận, thứ nhất đâylà lão phu nhân xem trọng, thứ hai là người đến có thân phận cực kỳ hiển hách.

Chạng vạng, ánh chiều vàng nhuốm đỏ khắp nơi, khi đó đoàn người Hiển vương cũng vừa tới đào viên, lão phu nhân cùng thiếu gia tự mình xuất môn, mang theo gia bộc đứng ở cửa.

Nhìn đoàn thiết kỵ uy phong lẫm liệt đến khiến lão phu nhân mi mắt ướt át, nhưng chung quy vẫn biết thế nào là tôn ti.

Đoàn ngựa dừng lại, Hiển vương dẫn đầu xuống ngựa, áo choàng phất lên, động tác này tuy bình thường lại khiến cho thêm phần uy nghiêm lưu loát. Xuống ngựa Hiển vương đem Minh Tâm ôm xuống, Minh Tâm né tránh không muốn trước mặt bao người lại có cử chỉ thân mật, đặc biệt trước mắt lại là lão phu nhân, cùng với Trần thiếu gia đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Lâu Liên Dục động tác thất bại, đôi ngân mâu híp lại, hơi nguy hiểm, lại lần nữa đưa tay đến thắt lưng Minh Tâm mà hạ xuống, Minh Tâm thiếu chút nữa đã kinh hô thành tiếng, nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của hắn lại bị điểm huyệt.Gió lốc bỗng hiện lên, Minh Tâm bị rơi khỏi ngựa liền rơi vào cánh tay ôm ấp hữu lực, Lâu Liên Dục vốn không muốn dùng cách như vậy, nhưng mắt thấy Minh Tâm phản khán, hắn tâm tình liền khó chịu, Minh Tâm nếu không muốn hắn đụng chạm thì hắn sẽ càng đụng chạm(-_- anh nhây quá),hơn nữa ôm người này rất thư thái, một cái làm sao đủ, còn nữa người này phải có biểu tình phong phú trên gương mặt nhỏ thì mới đáng yêu.

"Ngoan nào, Lam nhi, lần sau còn như vậy thì sẽ không chỉ đơn giản là không thể cử động thôi đâu."

Hai người vô cùng thân thiết, thủ hạ Hiển vương mắt thấy đã quen, còn Trần phu nhân thì một phen kinh ngạc, nàng biết Hiển vương, người này một tay nàng nuôi lớn, tính tình ra sao nàng biết, càng trở nên lo lắng, phần nhiều là quan sát thái độ của Hiển vương đối với nam sủng, chỉ chạm mặt liền cương nghị như vậy, Trần phu nhân là người đã trải qua sự tàn khốc máu lạnh của cung đình, liền nhìn thấy một chút thay đổi, nàng ăn chay niệm phật nguyện vì đứa nhỏ này cầu bình an thuận lợi, nàng sẽ không cho phép kẻ nào làm cản trở Hiển vương, lần này Hiển vương đến, nàng vốn muốn khuyên đứa nhỏ này nên nạp phi, muốn trở thành vương giả chân chính tại thế giới tranh quyền đoạt lợi này thì thú phi tử là thủ đoạn tranh đoạt ổn định nhất.

Đoàn người đi vào đào viên, Hiển vương trước tiên ôm Minh Tâm tiến vào hậu viện nghỉ ngơi tắm rửa, chờ sau khi thay trang phục sẽ cùng Trần phu nhân ôn chuyện.

Hiển vương quay ra một thân hăng hái, khoát lên một thân tử bào tôn quý, khuôn mặt trẻ trung anh tuấn, lại thản nhiên lộ ý cười hoàn tan đi đôi ngân mâu lạnh lẽo.

Trần phu nhân mặc không đổi sắc, nội tâm khiếp sợ hướng nhìn hai người, nam sủng trên mặt còn vương một mạt ửng đỏ, tuyệt diễm ma mị không như các nam sủng khí chất nho nhã khác, luôn hấp dẫn ánh mắt của Hiển vương uy lãnh kiệt ngạo.

"..Hừ.."

Nhi tử của nàng, từ đầu tới cuối đều nhìn chăm chú vào Hiển vương, đối với hành động thân mật này thập phần đố kị, Trần phu nhân khẽ lên tiếng nhắc nhở.

Trần thiếu gia nhìn đến ánh mắt nghiêm khắc của mẫu thân, có điểm không cam lòng buông xuống mí mắt, ai cũng không nhìn tới một mảnh sóng gió âm u trong mắt người này.

_________.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net