chương 22: Quan tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia yến mà đào viên chuẩn bị quả thật rất hợp ý Hiển vương, làm hắn nhớ đến tay nghề của Trần phu nhân, trong lúc ngẫu nhiên gắp cho Minh Tâm một ít thức ăn.

"Tại sao lại không ăn?"

Lâu Liên Dục gắp cho Minh Tâm món ăn mặn, món ăn này chính hắn ắn cũng thấy ngon miệng nên muốn gắp cho Minh Tâm, lại thấy được vấn đề vì thế phân phó bồi bàn bên cạnh đổi món.

Một lúc sau, Lâu Liên Dục không tiếp tục tái phạm nữa gắp thức ăn chay cho Minh Tâm, hơn nữa hắn phát hiện Minh Tâm ăn nhiều hơn một chén so với bình thường, ý cười hiện rõ trên mặt, điều này khiến cho mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không phải ngẫu nhiên mà Minh Tâm thay đổi thái độ với Hiển vương mà là hắn phát hiện Trần phu nhân là một người tin phật, mặt mũi hiền lành, tu dưỡng nghiêm cẩn, là nhũ mẫu mà Hiển vương tôn trọng, hắn có thể thông qua vị phu nhân này mà khuyên Hiển vương buông tay. Minh Tâm đang tính toán nghĩ đến có thể có một con đường quan minh chính đại liền thấy vui vẻ rất nhiều, hắn cũng phát hiện bản thân rất đói bụng, hơn nữa một bàn đồ ăn tinh xảo mỹ vị hắn cũng nhiên mà ăn hết trong bát.

Không khí lúc đó của hai người dịu đi, Minh Tâm cả một buổi tối cũng không làm nghịch ý Hiển vương. Từ trên bàn ăn đến giờ uống trà, Minh Tâm phát hiện số lần lão phu nhân nhìn hắn càng nhiều.

"Phu nhân cảm thấy Lam nhi của bổn vương như thế nào?"

Hiển vương bên ngoài vẫn kêu Trần phu nhân một tiếng "Phu nhân", nhiều người cũng không biết quan hệ của Hiển vương cùng Trần phu nhân, mà Minh Tâm trong lòng lại biết là do Hiển vương trực tiếp nói cho hắn, mẫu phi của Hiển vương vẫn đang khỏe mạnh, bất quá đối với Trần phu nhân có cảm tình đặc biệt, trên đường trở lại hoàng thành, cũng không biết bị xúc động như thế nào liền mang theo Minh Tâm đến xem nữ nhân như mẫu thân của mình này. Trần phu nhân chú ý đến Minh Tâm, Hiển vương liền muốn biết tâm tình của Trần đối với Minh Tâm.

"Vị công tử này tự hồ ta đã gặp qua ở nơi nào đó rồi."

Một lời của Trần phu nhân đã khiến cho mọi người phải một phen kinh ngạc, Lâu Liên Dục cũng là không nghĩ đến việc này.

"Đã gặp qua ở đâu?"

Nhiệt độ bỗng chốc hạ xuống.

Trần phu nhân nhìn ra Hiển vương không muốn mình phải nói thêm điều gì, Trần phu nhân cũng nghĩ Hiển vương sẽ tức giận, hơn nữa nàng cũng nói thật với nội tâm.

"Lão thân tin phật, một năm trước trèo đèo vượt suốt xuống phía nam đến gặp một vị cao tăng trong chùa miếu..."

"Loãng xoãng...."

Chén trà của Hiển vương nện mạnh lên bàn, âm thanh đồ sứ va chạm làm cho nhiệt độ càng thêm lạnh.

Trần phu nhân cũng không sợ hãi mà bật cười, chuyển đề tài nhanh chóng:

"Vương gia không thích trà trong phủ, người đâu, đổi trà."

Trong phòng người không bị dọa còn có Minh Tâm, hắn nghe ra ngoại ý của Trần phu nhân trong đó, hướng phu nhân nói cũng như đối Hiển vương yêu cầu:

"Không biết ta có thể cùng phu nhân thảo luận đôi chút về phật pháp hay không?"

Tất cả mọi người đều chưa từng nghe Minh Tâm mở miệng nói chuyện, âm thanh này chả khác nào thiên âm, cho nên khi Minh Tâm đột nhiên mở miệng lực chú ý của mọi người liền đặt lên Minh Tâm. Mọi người cũng muốn biết nam sủng có sức ảnh hưởng đối với Hiển vương, nay lại dám mở miệng nói chuyện, nếu không phải là một kẻ không có mặt thì chính là rất được sủng ái.

Minh Tâm hỏi Trần phu nhân, nhưng muốn được tự do phải phụ thuộc vào Hiển vương, Minh Tâm hy vọng Hiển vương có thể đáp ứng, nhưng Hiển vương không lên tiếng, chỉ một bên nhìn, cũng không nói tiếp, Minh Tâm thấy vậy cũng chỉ yên lặng.

Lâu Liên Dục tay cầm chén trà đặt tại trên bàn gần Minh Tâm, ly nước tràn làm văng ra không ít nước trà, dính lên mu bàn tay của Lâu Liên Dục, làn da chỗ có chỗ không mà nhẹ ửng hồng, Minh Tâm nâng tay, dùng ống tay áo nhẹ lau đi bọt nước nơi mu bàn tay của Lâu Liên Dục,  hắn nghĩ rằng nếu là trước kia chắc chắn sẽ bị nước trà làm bỏng, lại không tưởng nay được Minh Tâm "quan tâm", đổi lấy Lâu Liên Dục đôi mắt càng thêm nóng bỏng.Chờ Minh Tâm phát giác được sai lầm của bản thân đã bị người nào đó lôi đi.

Bất quá, Lâu Liên Dục đã đáp ứng Minh Tâm ở nơi này có thể tìm Trần phu nhân nói chuyện phiếm.

……………

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net