chương 23: Gian tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tâm truyền đến một thân mồ hôi lạnh, bị từng trận đau đớn từ bụng làm tỉnh, hơn nữa hắn rất sợ lạnh, cần nhiệt độ cơ thể cùng nội lực của người khác.

"Rầm.."

Trong phòng không một ai, Minh Tâm nghĩ muốn rời giường  lại không cẩn thận bị ngã nhào.

Nghe được âm thanh Mặc Dương liền vọt vào, Hiển vương cùng Khâu tướng sáng sớm đã đi ra ngoài, bảo hắn lưu lại mà chiếu cố Minh Tâm, hắn thiết nghĩ một giáo úy đi giữ thành còn có khí tiết hơn, bây giờ lại phải đi trông chừng nam sủng. Hắn nghĩ Minh Tâm sẽ xuất thủ tung cước, bất quá đợi mãi vẫn không thấy gì, lại phát hiện thân thể Minh Tâm lạnh rung liền cảm thấy có điểm bất thường.

"Ngươi sao lại như thế này...."

Mặc Dương đến gần, còn chưa kịp đụng chạm tay đã bị Minh Tâm bắt được, đầu ngón tay lạnh băng làm cho hắn giật mình.

"Cho ta......nội lực"

Minh Tâm chỉ cầm cổ tay liền thấy người này mạch đập mạnh mẽ liền biết là người luyện võ, hắn biết có thể giúp hắn giảm bớt đau đớn lúc này cũng chỉ có người trước mắt.

Mặc Dương giật mình một lúc, Minh Tâm đã lôi kéo tay hắn đặt ở bụng, Mặc Dương xê dịch thân thể, tận lực tránh đụng tới Minh Tâm, mà Minh Tâm suy yếu lại dụ hoặc câu nhân, mê hoặc chúng sinh mà gần trong gang tấc, hơi thở Minh Tâm làm cho hắn tim bỗng đập gia tốc, khuôn mặt tuấn tú thoắt ửng đỏ, bị mê hoặc vô thức mà truyền nội lực cho Minh Tâm.

Một thân sa y vì lăn lộn mà trở nên lộn xộn, đường cong thoát ẩn thoát hiện, cũng không cản trở được đôi bàn tay chuyên dùng binh khí hằng năm cảm thụ lấy sự mềm dẻo bằng phẳng của cơ bụng.

Minh Tâm hô hấp có phần hỗn loạn, Mặc Dương cùng cấp nội lực cùng nhiệt độ rốt cục cũng làm cho hắn giảm bớt đau đớn, thoáng chốc đã khôi phục vẻ mặt hồng nhuận, đúng là một yêu tinh được nuông nấng thỏa mãn, việc này chỉ có hắn cùng nam nhân biết, người bên ngoài không biết lúc trước phát sinh ra chuyện chắc chắn sẽ hiểu lầm, mà Mặc Dương chỉ chăm chú nhìn Minh Tâm không để ý ngoài cửa có người, đó chính là Trần phu nhân cùng Trần Tiếu Dương, ngoài ra còn có vài tên người hầu.

Trần phu nhân vốn tìm Minh Tâm nói chuyện phím lại thấy cảnh này, vẻ mặt cứng ngắt, ra lệnh mọi người phải thủ khẩu như bình ( ý bảo không được tiết lộ nửa lời ).

Trần Tiếu Dương đương nhiên biết mẫu thân mình đối với nam sủng này một chút hảo cảm cũng không, hắn cùng Ngữ Phong rời đi, trước khi đi còn ra hiệu ánh mắt, sau đó tới trước núi giả sau hậu viện.

Không lâu sau Ngữ Phong cũng tới đây, liếc mắt nhìn xung quanh rồi cũng tiến vào núi giả.

"Lần này làm rất tốt."

"Đa tạ thiếu gia khích lệ,Thiếu gia...."

Ngữ Phong là a đầu thân cận của Trần phu nhân, được Trần phu nhân vô cùng tín nhiệm, còn có ý hứa gả cho Trần Tiếu Dương làm thiếp, đến nay vẫn vô cùng mù quáng mà ái mộ hắn, hơn nữa hai người từ lâu đã thông dâm với nhau. Lúc này đơn độc ở cùng một chỗ với thiếu gia, trên mặt Ngữ Phong một mạt ửng đỏ, vẻ mặt hờn dỗi ý muốn được thưởng cho.

"Để sau đi, mẫu thân nếu phát hiện vắng ngươi chắc chắn sẽ nghi ngờ."

Trần Tiếu Dương ôm cả người vào lòng, in tại trán một dấu hôn, ý cười lại không đến đáy mắt, cơ hồ chẳng có chút tình cảm nào, vốn dĩ cũng chỉ có Ngữ Phong tự mình đa tình mà thôi.

Vào buổi sáng lúc xảy ra chuyện, Ngữ Phong ngoài ý muốn phát hiện sự tình ái muội này mà trước đó Trần phu nhân lại muốn tới sớm để xem qua Minh Tâm, vừa tới đúng lúc gặp phải một màn gian tình kia. Đối với Trần Tiếu Dương mà nói, nếu người phát hiện là Hiển vương thì hiện quả chắc chắn là tốt hơn gấp bội, dù sao mẫu thân cũng đang muốn ngăn cản Hiển vương lưu Minh Tâm lại bên người, mục đích của hắn sắp đạt được, mà mẫu thân hắn, cũng không phải người không tính toán.

Gặp lại Trần phu nhân, Minh Tâm một chút phòng bị cũng không có còn bởi vì Trần phu nhân chủ động tìm đến.

"Giáo úy đại nhân có thể để cho lão thân nói chuyện riêng với lam công tử được không?"

Mặc Dương khó xử, Hiển vương bảo hắn phải bảo hộ Minh Tâm nhưng ẩn ẩn bên trong lời của Trần phu nhân hắn cảm thấy không chỉ đơn thuần là nói chuyện, dù sao cũng ít nhiều trải qua chinh chiến cùng quan trường, lòng người hắn cũng không phải không biết.

"Chẳng lẽ giáo úy đại nhân cảm thấy ta sẽ làm gì lam công tử hay sao? Ngươi thử hỏi công tử nhà ngươi có phải không muốn cùng lão thân nói chuyện."

"Mặc đại nhân, thỉnh tạm lánh."

Minh Tâm nâng lên đôi tinh mâu như họa, khóe miệng duyên dáng khẽ mở, hắn sớm đã có một loại khí chất làm cho người ta không thể khán cự, mà Minh Tâm lại vừa được hắn cung cấp nội lực, càng giống như một loại thuốc phiện dụ hoặc khiến Mặc Dương dao động, Mặc Dương đành thỏa hiệp đến phía xa chờ, đợi đến khi phát giác ra sự thất thường của chính mình liền ảo não không thôi, thầm thán người hay thất thường như Hiển vương cũng giống như chính mình, đều không tránh được dụ hoặc. Xem ra hắn là nên nghe theo lời Khâu tướng loại trừ Minh Tâm, Minh Tâm có lẽ sẽ trở thành chướng ngại vật của vương gia.

___________
Mọi người đọc truyện vv, mị lăn đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net