chương 24: Đau lòng sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa xa là nam tử ôn nhuận như ngọc, giống như tuyết lê hoa mà tươi cười, lặng yên làm cho lòng người cứng lại, nam tử xuất trần như vậy, cử chỉ tao nhã, cùng với khí chất mị hoặc như thuốc phiện trước kia hoàn toàn bất đồng, Mặc Dương bất tri bất giác ngây người, tò mò mà bánh trướng, nương theo ánh mắt, hắn lo lắng Trần phu nhân khiến Minh Tâm khó xử, yên lặng theo dõi một hồi, chỉ cảm thấy Minh Tâm tựa hồ trở nên vui vẻ, vẻ mặt chân chính ý cười kia mới là thời điểm xinh đẹp nhất.

Trần phu nhân biết rõ phật hiệu, thành kính vì thiện, nàng cùng Minh Tâm tán gẫu, chỉ có Minh Tâm phải thật sự thả lỏng mới hiểu hết được vấn đề,hơn nữa, Trần phu nhân đưa cho Minh Tâm một chuỗi mộc phật châu, so ra thì vẫn kém Thất Bảo phật châu của Minh Tâm, nhưng từ khi Minh Tâm mất đi phật châu đây cũng là lần đầu đụng đến các loại phật châu như vậy nên tâm y cũng ấm lên, mặt khác, Trần phu nhân mời Minh Tâm đến thiên hạ nhất tự Thiên Lũ Tự bên vùng phụ cận thăm viếng, nếu Minh Tâm nguyện ý, có thể cùng nàng đến khu dân nghèo phân phát lương thực.

"Mặc đại nhân, vương gia khi nào trở về?"

Minh Tâm hai má hồng nhuận, tâm tình khoáng đạt. Trần phu nhân vừa ly khai liền muốn tìm Hiển vương.

"Thuộc hạ không biết."

Minh Tâm trở nên có sinh khí, cũng không biết đã cùng Trần phu nhân hàn huyên cái gì.

Cùng Trần phu nhân trong lúc nói chuyện với nhau, Minh Tâm cũng ão não chính mình cũng không bằng một phụ nhân, hắn là người xuất gia, hiện tại chịu khổ một chút bất quá khảo nghiệm trong tu hành, hắn chỉ là thân thể chịu đựng thống khổ, tâm không thay đổi chính là vẫn có thể tiếp tục tu hành. Như thế, tâm bị hai tên nam nhân tà ác làm nhiễu loạn cũng đã có thể khôi phục, khôi phục đến cảnh giới trong suốt bất loạn.

"Nếu vương gia trở về, thỉnh chuyển cáo ta muốn gặp hắn."

Minh Tâm cùng Mặc Dương nói chuyện, cũng không giống như lúc trước mà cứng nhắt, lại như xuân phong thanh quý mà lạnh nhạt, lúc này mới làm cho Mặc Dương phát giác có điểm bất đồng.

Loại bất đồng này lại như thế nào giống như thoát ly tục trần của người tu hành? Hoàn toàn so với lúc trước trong trẻo lạnh lùng càng làm cho người ta cảm thấy cao không thể với.

Mặc Dương nhớ tới Khâu tướng lúc trước có vài lần cùng hắn nói chuyện với mình có vài phần cổ quái, hắn cảm thấy Khâu tướng có chuyện gì đó gạt mình, Minh Tâm thật sự là nam sủng của Quân Lang Tà sao?

Sau đó, Minh Tâm không cho người quấy rầy, an tĩnh tọa, Mặc Dương nhịn không được mà nhìn lén, Minh Tâm khẳng định tin phật, mặc niệm cùng tính châu, tư thái cùng khí chất đều hoàn toàn là của người tu hành

Trách không được Minh Tâm có thể cùng Trần phu nhân tán gẫu như vậy.

"Ân hừ!"

Mặc Dương đột nhiên kinh hãi, chính mình vì mãi quan sát Minh Tâm mà không chú ý đến vương gia đã trở về, Mặc Dương liền chạy đến thỉnh an Hiển vương, hắn khi đó khó che dấu một tia hoảng hốt.

Lâu Liên Dục mày kiếm khí xuất, lúc này tâm tình hắn không tệ, tùy ý bảo mọi người rời đi, cũng bỏ qua cử chỉ của Mặc Dương, có thể là vì Mặc Dương không thích nam tử, hơn nữa cũng là kẻ giữ minh đến trong sạch.

Cửa phòng cuối cùng bị đóng lại, Mặc Dương lúc trước khi đi có quay đầu lại, trùng hợp nhìn đến bên trong, Hiển vương đã đem Minh Tâm đang đả tọa mà kéo đến.

Mặc Dương gọi đến Khâu tướng:

"Thân phận của hắn là gì?"

Khâu tướng giật mình, vương gia này là vẫn chưa nói cho Mặc Dương sao? Mà Mặc Dương cũng tựa hồ rất quan tâm người kia.

"Mặc giáo úy tốt nhất thu lại tâm tình tò mò của ngươi đi, cũng hảo hảo mà quản tâm của ngươi."

"Bính--!"

Trong phòng có tiếng vang, Mặc Dương phản xạ tính di chuyển cước bộ Khâu tướng liền giữ chặt cánh tay hắn.

"Chúng ta không nên quản, hoặc là ngươi có thể nghe ta đề nghị một lời, như vậy tên nam sủng đó sẽ là của ngươi."

Mặc Dương híp lại đôi mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng Khâu tướng đang lộ ra mấy phần giảo hoạt, loại đề nghị này là muốn hắn phản bội chủ tử sao?

"Không phải phản bội, mà là tên nam sủng kia sẽ trở thành nhược điểm của vương gia, nếu địch nhân lợi dụng, kết quả kia Mặc giáo úy ngươi cũng có thể đoán được. Ngươi cũng biết vương gia sáng sớm sẽ ra ngoài?"

Khâu tướng dừng một chút, nói tiếp:

"Chúng ta có thể thúc giục thiết kỵ, vì đến Thiên Lũ Tự mà cầu khai quang cho phật châu..."

Khâu tướng vừa nói xong, trong phòng đã truyền ra âm thanh.

"Ngừng..."

Trong phòng không biết phát sinh âm thanh gì, vang lên âm thanh va chạm, tiếng vang ngắt quãng, nhưng đột nhiên ba một tiếng, một tiếng âm vang thanh thúy của bàn tay.

Khâu tướng lại bất tri bất giác vang lên:

"Đau lòng sao?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện được đăng duy nhất trên wattpad từ #Nhimai851 , mọi trang web khác đều là coppy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net