chương 25: Thánh vật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc Dương cũng không phải là kẻ chân ướt chân ráo lăn lộn, hắn là cùng Khâu tướng là cánh tay đắc lực một văn một võ của Hiển vương, Khâu tướng lại còn nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, còn có thâm ý khác, hơn nữa hắn cũng không muốn bị dụ dỗ hoặc xem xét tâm tư của hắn, thân là võ tướng không chỉ giỏi võ công mà còn phải có chiến lược, hắn khiêu mi, khóe miệng gợi lên, ánh mắt thâm thúy, vừa đen bóng lại ẩn chứa hàn quang.

"Mời Khâu tiên sinh chỉ giáo cho?"

Khâu tướng khẽ giật mình, bình thường Mặc Dương tùy tính, đối huynh đệ tương đối cởi mở, hắn cơ hồ quên đi người nọ vốn trên chiến trường là một thân thị huyết lang hổ.

"Chỉ giáo a.... Hôm nay thời tiết tựa hồ không sai."

Khâu tướng rung đắc ý, vòng vo đề tài, xoay người ly khai tại chỗ, trong lòng suy tính, Mặc Dương liền dễ dàng thay đổi sắc mặt như vậy, quả thật có nội tình a.

"Vương gia."

Mặc Dương cùng Khâu tướng không lâu sau liền bị Hiển vương triệu đến hoa viên, hai người thỉnh an, khó hiểu nghĩ Hiển vương lại nhanh như vậy mà rời đi phòng của nam thị.

"Miễn, Mặc Dương, ngươi đem vật này trả về Thiên Lũ Tự."

Mặc Dương cùng Khâu tướng ngẩn đầu, cơ hồ là đồng thời khiếp sợ với năm dấu tay còn in trên mặt kia, lúc trước bọn họ là nghe được âm thanh, hiển nhiên là Hiển vương bị đánh.

Thiên yếu hạ hồng vũ? Khâu tướng thầm nghĩ.

(Mị không hiểu thiên yếu hạ hồng vũ nên để nguyên văn :)) )

Lam công tử có thể đã gặp chuyện bất lợi gì đó không? Mặc Dương nghĩ như thế, đồng thời tiếp nhận vật mà Hiển vương đưa tới, trên mặt là ấn Phạn văn, phong cách cổ xưa thần bí.

"Đó là vật trấn bảo của Thiên Lũ Tự, khi ngươi đi lĩnh chút vàng thỏi, tặng cho trụ trì phương trượng, nói rằng hôm khác bổn vương sẽ đến tự tạ tội."

Mặc Dương nhận lấy, nhưng lại thấy kỳ quái, Lâu Liên Dục sao lại vô duyên vô cớ lấy vật trấn bảo chùa chiền? Cho dù là "mượn", với Lâu Liên Dục duy ngã độc tôn lại không hiểu phật hiệu hắn cũng sẽ không có lý do để lấy thánh vật phật gia. Lâu Liên Dục lại có điểm khác thường, cơ hồ trên mặt ứng năm phiếm tay cũng không tức giận, ngược lại là vì chuyện này mà buồn bực.

Mặc Dương suy nghĩ cũng là điều Khâu tướng kinh ngạc, Khâu tướng biết sự tình ngọn nguồn, lúc trước Lâu Liên Dục nghe Trần phu nhân nói đến vật trấn tự của Thiên Lũ Tự, hơn nữa còn nói các cao tăng đều thích chiêm ngưỡng cất giấu. Minh Tâm pháp sư khẳng định đã gặp qua không ít thánh vật, mà vật trấn tự chi bảo kia khẳng định chưa bao giờ rời đi Thiên Lũ Tự, cho nên Lâu Liên Dục động thủ bảo bảo vật khẳng định là để thỏa mãn niềm vui của mỹ nhân. Đêm qua Minh Tâm cử chỉ vô tâm, khi đó lại một mặt bình thường lạnh lùng mà giúp hắn lau đi nước trà mu bàn tay, thực ôn nhu, nhưng lại làm cho Lâu Liên Dục lúc ấy có cảm như được cứu giúp trong hoạn nạn, là tình cảm đáng thương mà xa lạ, Lâu Liên Dục cao hứng mà đối với Minh Tâm càng thêm yêu thích không buông.

"Vương gia, là thiếp mời."

Lâu Liên Dục tiếp nhận mấy cái hồng thiếp, trên thiếp thượng là kim ấn hoa mai biểu trưng thân phận của chủ nhân, hắn đưa ánh mắt liếc nhìn Khâu tướng, Khâu tướng thuần thục mà đem đi hủy diệt. Lâu Liên Dục đứng dậy, Khâu tướng theo sau, Mặc Dương cũng theo sau đó mà xuất phát Thiên Lũ Tự.

Thiên Lũ Tự trong vòng một ngày, thánh vật bị mất lại trở về, toàn tự cơ hồ sôi trào đứng lên, Mặc Dương đem việc Lâu Liên Dục giao cho hoàn thành, hỏi:

"Xin hỏi phương trượng, có phải ai cũng có thể vừa nhìn là biết vật này chính là thánh vật hay không?"

"Thí chủ, vật này đối với kẻ tục gia mà nói thì không đáng một đồng. Hạp nãi này mấy trăm tiền một cây tử đàn, hạp là giá trị về tiền nhưng bên trong là phật châu, là thứ mà bản tự sang tự lạt ma có thích một viên Đào Mộc châu trong một chuỗi tràng hạt, trên hạp là Phạn văn, ghi lại quan hệ của vật cùng chủ nhân, đối với ta, đây là kỷ niệm có ý nghĩa phi phàm, bởi vậy, ắt là tăng nhân bản tự hoặc người biết Phạn văn mới biết rõ giá trị của vật này. Chỉ sợ là bản tự đã gặp quý nhân khuyên vương gia hoàn trả vật ấy, quả thực cảm kích, quả thực vô lượng thọ phật."

(Đoạn này vừa dài lại khó, tốn calo não mị quá )

Mặc Dương kinh ngạc, đối với thân phận Minh Tâm càng thêm hoài nghi.

Trở lại đào viên, Lâu Liên Dục cùng Khâu tướng không có trong phủ, trong phủ hạ nhân nói cho Mặc Dương rằng Minh Tâm cùng Trần phu nhân đã cùng nhau đi phủ ngoài một chút, cụ thể đi đâu cũng không có người biết.

_________
sắp tới sẽ có anh công trở lại và ăn hại hơn xưa
Lăn thôi, lăn thôiii~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net