chương 27: Xuống tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phượng Triều Hoàng

Dân chúng vây xem khắp ngã tư đường, chấu đầu ghé tai, khách điếm trăm năm kia chẳng biết đã phạm vào tội gì lại bị một đám quan quân vây quanh kín kẽ không một khe hở, chung quanh phụ cận ngã tư đường đều bị phong tỏa.

Tư thành có một nhân vật hiển hách xuất hiện ở đây từ khi nào? Dân chúng chỉ nghe nói quân đội đó cũng không phải chỉ là hộ thành bình thường mà là binh sĩ tinh anh trên chiến trường! Mà bọn họ chỉ nghe quý nhân kia vừa đến Phượng Triều Hoàng, quan huyện Tư thành đã vội vàng tới rồi, sợ đến mức chẳng giữ được vẻ giễu võ giương oai như bình thường, khẳng định quý nhân kia có thân phận không tầm thường.

Tư thành ồn ào huyên náo, ngược lại người bị bắt đi là Minh Tâm vẫn đang ngủ say, y khẽ mở mắt, cơ thể khẽ trở mình, không cần lâu lắm, đợi khi cơ thể khôi phục sức khỏe ắt liền tự động tỉnh.

Minh Tâm đứng dậy, nhìn bốn phía không người, y lại một thân nhẹ nhàng khoang khoái thậm chí còn được tắm rửa, cơ thể một mùi thơm ngát, quần áo cũng được mặc chỉnh tề, vẻ mặt Minh Tâm mang chút cổ quái, khó có thể hình dung tâm tình lúc này.

Xuống giường liền phát hiện một cỗ bất thường, chẳng biết y nghĩ đến cái gì, khuôn mặt đều một mạt ửng đỏ.

Lúc này Minh Tâm không thấy người trông giữ, liền ra khỏi gian phòng tìm kiếm cơ hội đào tẩu, nam nhân kia tuy rằng trên giường ôn nhu, nhưng lại là kẻ cường đoạt, nói không chừng hắn cùng Quân Lanh Tà, Lâu Liên Dục giống nhau, Minh Tâm mặc dù không thể dùng võ công nhưng động tác vẫn rất nhanh nhẹn, hơn nữa lúc trước có tiếp viện, y lần này thật ra thuận lợi hơn.

Minh Tâm đứng trên đường cái, kỳ quái mà cảm thấy chính mình quá thuận lợi, nhưng có thể trốn đi, chẳng phải như ý muốn được tự do không phải sao. Gạt đi nghi hoặc trong đầu, y tìm một con đường để chạy.

Chính Minh Tâm lại không hề biết, theo trong phòng đi ra sau, nhất cử nhất động của y đều bị nam tử kia nắm giữ.

Nam tử hồng y ống tay phiêu động trong gió, hắn nhan sắc yêu nghiệt, trên ánh mắt sáng quắc lộ chút u buồn, đó là vì Minh Tâm rời đi sao?

Hồng y nam tử phi thường mâu thuẫn, đã rất lâu có ai có thể làm cho nỗi lòng hắn biến hóa, nếu Minh Tâm thật sự có lực ảnh hưởng đối với hắn, hắn vẫn sẽ để cho y đi, bởi vì trọng yếu chính là trong cơ thể người kia còn có cổ vương không hơn không kém.

Thân ảnh màu đỏ cô độc, nhìn chằm chằm hướng Minh Tâm rời đi, hắn nghĩ không biết kế đến sẽ là kẻ nào ra tay? Trên mặt xuất hiện vụ cười lạnh.

Đi ở ngã tư đường không người, Minh Tâm lại cảm thấy một trận tim đập nhanh, trực giác nói y biết, không thể tiếp tục đi nữa, nhưng lui thì xa xa đã nghe thấy tiếng vó ngựa.

Phía trước là một đoạn đường chia hai, thành hai phương hướng y không biết phải đi đường nào, tiếng ngựa càng lúc càng gần, chẳng biết có phải là từ bên kia truyền đến hay không, nghe lại giống như hai bên đều có người đến gần.

Minh Tâm chọn một con đường, đột nhiên xa xa thấy một đám đầu lĩnh, hắn kinh hãi, lui về phía sau vài bước, sau đó lập tức xoay người theo hương khác mà chạy.

"Tê--" Tiếng ngựa kêu to.

Ngựa vọt tới rất nhanh, cơ hội đào tẩu cơ hồ không có, liền bị một đội thiết kị màu đen vây quanh, mà bên trong bọn họ là nam nhân nhìn từ trên cao nhìn xuống sắc mặt âm trầm đang gắt gao theo dõi hắn.

Minh Tâm rụt lui, lưng lạnh cả người. Nam nhân thúc ngựa vọt tới, Minh Tâm nhắm chặt mặt lại, đột nhiên thân thể thất kinh, trên lưng căng thẳng, y đã bị nam nhân ôm lên ngựa.

Nam nhân ôm rất nhanh, hô hấp có chút khó khăn, từ chối một chút lại bị ôm chặt hơn, Minh Tâm khó chịu kinh sợ, cũng không phát hiện trong mắt kia của Quân Lang Tà chớp mắt lướt qua một tia nhu tình.

"Rút!"

Quân Lang Tà hạ lệnh lui lại.

Một mặt khác trên đường là Lâu Liên Dục tới muộn, hắn sau khi nghe thủ hạ bẩm báo đã hạ lệnh phong tỏa cửa thành, sau đó thúc ngựa mang theo một đội thiết kỵ hướng Quân Lang Tà mà đuổi theo.(tới muộn là mất vợ liền nhé Dục công)

Mặc Dương trở về vừa vặn là lúc xe ngựa Quân Lang Tà lao ra cửa thành, ngay lúc Quân Lang Tà ra khỏi thành là khi quan trưởng thành vừa mới nhận được mệnh lệnh Hiển vương.

Người bị Quân Lang Tà ôm vào trong ngực chẳng phải Minh Tâm thì là ai? Mặc Dương phát hiện ra Minh Tâm.

Minh Tâm bị áo choàng của Quân Lang Tà phủ chặt, trên mặt cũng chỉ lộ ra một chút, Mặc Dương liền nhận ra đến đây, hắn phát ra tín hiệu cho Hiển vương liền đuổi theo.

------------

Đồi Hắc Phong

Quân Lang Tà chia làm hai đội mã đội, Mặc Dương thấy thế, cảnh giác đứng lên, chờ bốn gã thiết vệ hắc y rút kiếm, sát khí chỉ thẳng hướng hắn, Mặc Dương kinh hãi: bị phát hiện ! Hắn theo dõi người khác cho đến nay vốn chưa từng lần nào bị phát hiện.

Nhảy từ trên cây xuống, Mặc Dương cùng bốn người đánh nhau.

"Mặc Dương!"

Minh Tâm nhìn đến người vừa nhảy xuống.

Y kinh hô làm cho Quân Lang Tà không chút hờn giận, khi Quân Lang Tà nghe qua tên Mặc Dương, nếu tại chiến trường, hắn đối người này sẽ kiêng kỵ, bất quá hiện tại người này đang hỗn chiến.

Quân Lang Tà sai Thường Hiên trông coi Minh Tâm, tự mình ra trận.

Mặc Dương đột nhiên cảm thấy thấy một trận đại sát khí hướng hắn mà đến, hắn tránh đi hắc y vệ, nhưng không chuẩn bị liền bị kiếm ý cường đại của Quân Lang Tà đâm vào.

"Phốc--"

Nội lực cường đại cùng kiếm ý quỷ dị, Mặc Dương trước ngực một trận cuồng đau, cổ họng một vị tanh ngọt, lập tức phun ra một búng máu.

Không đợi Mặc Dương hồi phục Quân Lang Tà đã tiếp tục tiến sát, "roạt" một tiếng,chỉ thấy quần áo bị xé, âm thanh rách thịt vang lên, bả vai Mặc Dương phun ra huyết hoa tiên diễm, nháy mắt nhiễm đỏ cả áo quần.

"Mặc Dương!"

Minh Tâm không đành lòng, cũng không phải y đối với Mặc Dương có tình cảm sâu sắc gì, mà là y biết Quân Lang Tà vốn tàn khốc lãnh huyết.

"Dừng tay, Quân Lang Tà, Mặc Dương chỉ là phục tùng mệnh lệnh mà thôi, đừng giết hắn!"

Quân Lang Tà khó có được một lần vì bên ngoài tác động mà ảnh hường cảm xúc, Minh Tâm cầu tình làm hắn thêm tức giận, lưu loát ban cho Mặc Dương một kiếm.

"Đừng!"

Quân Lang Tà đâm trật, Mặc Dương cũng vì Quân Lang Tà cảm xúc dao động mà tránh thoát được công kích, mắt thấy tình hình, Mặc Dương không thể tiếp tục tham chiến được nữa.

"Quân Lang Tà, ta đi theo ngươi, đừng giết hắn."

Quân Lang Tà cùng Mặc Dương đồng thời ngẩn ra, biểu tình cùng tâm tư không giống nhau, nhưng đều có điểm phức tạp, Mặc Dương thấy được cơ hội liền bỏ chạy, Quân Lang Tà thế nhưng cũng không đuổi theo.

Chờ mã đội xuất phát, Mặc Dương ấn miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt, xuất hiện trên đoạn đường, hắn nhìn lại đội ngũ trong lòng lộ vẻ thất bại cùng một loại cảm giác mất mát hư không.

Đến khi Lâu Liên Dục, bọn họ cũng không có khả năng có thể đuổi kịp Quân Lang Tà. Hai người cũng không vội mà ra mặt xung đột ngay, trừ khi đã điều tra chi tiết rõ ràng về Quân Lang Tà.

Quân Lang Tà không chỉ có người trong võ lâm mà còn có quan hệ không tầm thường với ma giáo, trong triều cũng kết giao với vài nhân vật đầu lĩnh, trong số người ủng hộ Tú vương cũng có Quân Lang Tà, Lâu Liên Dục nghĩ có thể mượn sức, nếu bất thành liền cắt đứt quan hệ. Hành động của hắn đối Quân Lang Tà là càng bức thiết cẩn thận.

Lâu Liên Dục không trở lại Tư thành, hắn vốn là muốn tiếp Minh Tâm pháp sư, mà hiện tại người trong tay hắn không nhiều, cho nên hắn cũng phải nên dùng một ít thủ đoạn tất yếu.

Thái thành là thành trấn thân cận của Hiển vương, tại nơi Quân Lang Tà biến mất cũng rất gần, Lâu Liên Dục liền chọn nơi này là nơi dừng chân.

Mặc Dương bị thương, hắn tuổi trẻ khí huyết cương dương, thượng dược xong cũng theo đội ngũ mà tiến lên, đến Thái thành nghỉ ngơi, Lâu Liên Dục cùng Khâu tướng trao đổi cùng không dấu diếm Mặc Dương, Lâu Liên Dục cũng thật sự là tín nhiệm Mặc Dương, nhưng lấy tính cách Lâu Liên Dục cũng sẽ không đem toàn bộ sự tình bản thân có được báo cho Mặc Dương, cũng làm cho Mặc Dương luôn phỏng đoán thân phận của Minh Tâm.

Mà nay Mặc Dương chân chính biết được từ lời nói của Hiển vương quả thật kết quả như vậy vẫn có chút kinh hỉ.

"Lam Diên chính là Minh Tâm, bổn vương quan trọng là muốn lưu lại Minh Tâm, các ngươi hai người cần phải đem sự tình sớm hoàn thành."

"Vâng."

Mặc Dương vì bị thương cho nên được phái đi nhiệm vụ khá thoải mái, chính là tìm kiếm người có thể thay thế Minh Tâm pháp sư.

Mặc Dương khiếp sợ thân phận của Minh Tâm pháp sư, theo hắn biết, Minh Tâm pháp sư đã mất tích từ sớm, nói vậy cũng có nghĩa vì mỹ mạo nên đã bị Quân Lang Tà bắt ép chiếm đoạt, hiện tại vương gia cho biết chính mình thích Minh Tâm, chưa kể đến khả năng sẽ thú vào vương phủ mà hầu hạ vương gia, như vậy hắn tất không thể đối Minh Tâm có tư tưởng gì.

Mặc Dương rời đi phòng Hiển vương, bị Khâu tướng gọi lại:

"Xem đi, vương gia đã phát hiện tâm ý chính mình, hiện tại ai cũng không ngăn cản được."

Mặc Dương trầm mặc, cũng không đáp lại, mặt không chút thay đổi mà ly khai.

Khâu tướng cũng không sinh khí, hắn nhìn bóng dáng Mặc Dương, có chút đăm chiêu: Mặc Dương cho dù thích Minh Tâm, với tính cách trung thành nhất mực của hắn, cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng.

"Cung nghênh chủ nhân!"

Đoàn người di chuyển một đoạn đường xa, cơ hồ là không hề ngừng nghỉ, liền dừng một chút, Minh Tâm cơ hồ cảm thấy không quen mà chân run lên, cơ thể hoàn toàn bổ nhào vào người Quân Lang Tà.(anh hùng tiếp mỹ nhân ahihi)

Quân Lang Tà âm thầm rung động, thuận thế kéo chặt Minh Tâm vào trong lòng, nhận ra Minh Tâm không được khỏe, liền trực tiếp ôm lấy, quang minh chính đại tiến vào tiêu túc to lớn của tòa thành.
( đọc tới đây tự dưng lại liên tưởng tới câu anh tra khốp bạc đưa nàng về dinh ấy nhợ.).

--------------
Ai đó vote,cmt đi nào!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net