chương 28: Mối tình đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên hạ được chia thành ba phần gồm Nguyên quốc, Khâu quốc và Thừa quốc, thực lực tương đương, kiếm hãm nhau, nay hòa bình gần hai trăm năm. Phồn hoa nhất là Thái thành Nguyên quốc, Hồng thành Khâu quốc, Tứ thành Thừa quốc được xưng là tam đại tiêu dao thành, tam thành còn nổi tiếng với tam đại lâu, phong lưu nhã sĩ, quan to quý nhân, từ hoàng đế cho tới phàm phu đầy tớ, nếu không đến tam thành thì không thể được gọi là phong nhã cùng phong lưu, tam lầu gồm Thái thành" Cửu tiên du", Hồng thành" Thiên hạ vô song", Thừa quốc" Vô cực hạn", nơi đây ngoài hội tụ giai nhân còn là trung tâm mua bán nô lệ cùng những kẻ đến đây để tiêu tiền.

"Chủ tử, phía trước là Cửu tiên du đang chọn ra hoa khôi, hiện tại đều đã người kín hết chỗ, không qua được."

Một cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá không giống bình thường, lấy kim mai là vật trang trí chủ đạo, trên màn trướng là thủy mặc kim phấn hoa mai tinh xảo, cao nhã mà sinh động, giống như hoa mai trong tuyết, lại có cảm giác kiều diễm phiêu hương, trước sau là khoảng bốn mươi kỵ vệ, đều là những người lãnh khốc võ công cao cường, trên đao bọn họ đều thống nhất có hình kim mai chi ấn. Người nói chuyện lúc này là thủ lĩnh hộ vệ.

"Hạ kiệu."

Chỉ nghe thấy một tiếng cao nhã vang lên, như hàn mai mang theo chút lãnh hương, lại có một chút giọng mũi của âm thanh nam tử, theo sau vén màng đi ra.

"Các người xem...."

Nam tử hạ kiệu đưa tới vô số ánh nhìn cùng khe khẽ tiếng nói nhỏ của nữ tử, nam nhân thì thầm than đố kỵ, như là một thiên chi kiêu tử hấp dẫn hết mọi ánh nhìn của mọi người.

Chỉ thấy nam tử tuấn mỹ tuyệt luân, mặt như điêu khắc, ngũ quan rõ ràng, mặt mày phiếm ôn nhu gợn sóng, lại như mang theo chút ý cười, loan loan như mặt trăng sáng treo giữa nền trời đêm, cặp mắt đào hoa tràn ngập đa tình, làm cho người khác vừa nhìn liền luân hãm trong đó, đôi môi đỏ mọng dáng cười, đẹp mắt bức người. Nam tử hình dáng cao gầy thon dài, một thân trang phục màu ngân bạc quý phái, phía trên còn thêu án văn hoa mai, làm tăng thêm vài phần phong lưu quý nhã, trên đai lưng là ngọc khấu, thắt lưng đeo ngọc bội, trên tay cầm ngọc cốt phiến, ngón tay tinh xảo hình bản chỉ... Nam tử này toàn bộ trên người toát ra một vẻ vô giá.
( con trai mà tay như hoa lan chỉ, cứ thấy sao sao)

Tiêu dao thành mỗi ngày đều có khách quý, nhưng người phong trần tuấn tú như vậy thật ra rất hiếm thấy, vì thế có không ít người phỏng đoán thân phận nam tử, nơi đây long xà hỗn tạp, liền có chỗ chuyên môn lưu thông tin tức, nhưng trừ bỏ người này có dấu hiệu kim mai đặc thù, cũng chẳng có ai biết được thân phận nam tử, ấn hiệu kim mai lại chính là dấu hiệu của Vô cực hạn, chẳng biết nam tử này cũng Vô cực hạn có quan hệ gì.

"Đây là đang chọn hoa khôi?"

Nam tử đôi mắt đào hoa có chút không để ý, quét một vòng hiện trường, sau đó hắn hỏi người bên cạnh, nghe nói chọn ra hoa khôi là cách Cửu tiên du làm cho người ta động tâm mỗi tháng, bởi vì điểm không cao mà thiết kế bên ngoài lại vô cùng bắt mắt, hấp dẫn khách nhân cùng nhau vây xem rất nhiều, thậm chí mỗi tháng cũng làm nên một trận oanh động. Nam tử vụt tắt hứng thú.

"Vâng."

Ngôn Triệt biết chủ tử mình thất vọng đối với việc chọn hoa khôi, bởi vì chủ tử đã từng gặp qua các mỹ nhân, cũng có rất nhiều mỹ nhân là đầu bảng.

Nam tử hoa phục đang muốn rời đi, bỗng một đóa hồng hoa kiều diễm rơi xuống bên người, nam tử lưu loát tiếp lấy hoa, hoa cùng hắn vốn cũng chẳng liên quan, đang muốn vứt đi liền vang lên giọng nữ mềm mãi:

"Công tử xin dừng bước."

Mọi người chung quanh đều một mặt hâm mộ thưởng thức không thôi.

Nam tử tựa hồ không nghe đến, hoa rơi người rời. Ngôn Triệt đi phía sau nam tử, cảm giác được chủ tử mình không kiên nhẫn, đành chạy nhanh đuổi kịp, nhưng hắn cũng đau đầu, chọn hoa là quy củ bất luận kẻ nào cũng phải tuân thủ, nếu không thích cô gái kia thì không nên tiếp hoa hồng, chủ tử hắn không những tiếp hoa hồng mà còn ném đi trước mặt mọi người, đây vốn là làm mất mặt Cửu tiên du, tuy rằng cũng biết chủ tử mình không có tâm tình này.

Quả nhiên không đợi bọn họ đi được vài bước liền có một đội thủ vệ cao lớn ngăn họ lại.

"Đây là cách Cửu tiên du đón khách nhân sao?"

Nam tử hoa phục mặc dù đang cười, nhưng lại là nụ cười làm cho người ta sinh ra tâm ý sợ hãi, giây lát lập tức ngưng kết thần sắc, uy hiếp lạnh lùng.

"Chậm đã!"

Ngay tại lúc mọi người đang chuẩn bị xem náo nhiệt, đột nhiên một người đi đến, đúng là tổng quàn Cửu tiên du Thôi Y Chi, hắn ôn hòa, tướng mạo bình thường, ánh mắt lơ đãng lộ ra một tia tinh quang, nội liễm khéo léo đưa đẩy người.

"Tại hạ Thôi Y Chi, quản sự Cửu tiên du, không biết Hoa lâu chủ đã đến, không thể tiếp đón từ xa."

Thôi Y Chi cúi đầu, một mặt cung kính, sau đó chuyển hướng trách cứ đám thủ hạ, nhưng vốn dĩ là nói cho Thôi Y Chi nghe

"Một đám vô dụng không nhìn ra được khách quý, trở về nhất định nghiêm trị không tha."

Vô cực hạn lâu chủ là người thần bí ít khi xuất đầu lộ diện, ở đây đã từng gặp qua lâu chủ cũng chỉ có Thôi Y Chi, vừa vặn Thôi Y Chi lần này đôn đốc việc chọn ra hoa khôi, nếu không khẳng định cũng không có ai biết thân phận nam tử, Vô cực hạn lâu chủ đột nhiên đại giá quang lâm Thái thành, còn ghé đến tuyển hoa khôi của Cửu tiên du.

"Hoa lâu chủ tới thật đúng lúc, chủ nhân của ta đang ở bên trong, không bằng thỉnh lâu chủ dời bước, đến nhất tự trong lâu?"

Hai lâu trước đó vốn quan hệ bình thường, nhưng nếu móc nối một chút quan hệ hẳn là sẽ có lợi cho lợi ích tương lai.

Hoa Mục Yên hứng thú nghĩ, tuy rằng có khả năng hai lâu hợp tác, nhưng hắn lại nghĩ đến một lựa chọn khác.

"Hoa lâu chủ cũng biết chúng ta đêm nay sẽ là đợt lựa chọn hoa khôi mỗi năm một lần, phi thường phấn khích."

Cửu tiên du mỗi năm một lần hoa khôi, chọn ra mỹ nhân đứng đầu Địa bảng, Hoa Mục Yên rốt cuộc cũng có điểm động tâm.

Thôi Y Chi biết mình đã đả động được người nọ, nhanh chạy ra đón Hoa Mục Yên, hầu hạ đưa đến lâu.

Chờ đoàn người Hoa Mục Yên đi xa, người bên cạnh nghe được Thôi Y Chi nói, liền khiếp sợ thân phận của nam tử tuấn mỹ, đươn nhiên biết người của Vô cực hạn là lợi hại, nhưng cũng không dám nói luyên huyên hoặc đi điều tra về Hoa Mục Yên, bọn họ cũng không muốn tìm đường chết nhanh như vậy.

Hoa Mục Yên được dẫn đến một gian nhã lâu ở tầng hai, thình lình nghe thấy âm thanh của thiếu niên chơi đùa, Thôi Y Chi cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không kịp nhắc nhở, một gã thiếu niên đang nháo loại trong gian đang hướng đến Hoa Mục Yên.

"A..."

Thiếu niên nghĩ đến bản thân sẽ bị ném hướng tới, kết quả được người tiếp được, đợi khi hắn thấy rõ người, liền kinh ngạc đến choáng váng.

"Sao lại bị ném tới như vậy?"

Giọng mũi u buồn dễ nghe, mê hoặc thiếu niên, thiếu niên lắc đầu, trên má ửng lên rặng mấy hồng, càng làm khuôn mặt tăng phần kiều diễm.

Thôi Y Chi sắc mặt khẽ biến, quở trách người hầu chơi đùa cùng thiếu niên, sau đó làm hai người nhận biết Hoa Mục Yên.

Hoa Mục Yên tỏ vẻ không để ý.

Thôi Y Chi nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục dẫn Hoa Mục Yên đi lên phía trước.

Thôi Y Chi vốn không biết Hoa Mục Yên là cố tình đi đỡ thiếu niên, hắn vốn nhìn nhiều dong chi tục phấn, đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen tươi mát, lại còn chủ động hướng hắn mà đến, hắn cũng không lãng phí.

Thiếu niên kia trong lòng ngượng ngùng không biết làm sao, nếu không phải thiếu niên cùng Cửu tiên du có quan hệ, có lẽ Hoa Mục Yên sẽ mượn cơ hội mà mang người về.

"Thiếu gia, đã nghe được tin tức."

Gã sai vặt vội vàng chạy lên lầu, vào phòng liền chạy nhanh báo cáo.

"Như thế nào?"

Mỹ thiếu niên một khắc trước còn đứng bên cửa sổ giờ đã xoay người, nụ cười nhảy nhót trên gương mặt.

"Người nọ là lâu chủ Vô cực hạn Hoa Mục Yên Hoa lâu chủ."

Gã sai vặt nói hết một hơi.

"Thật sự?!"

Thiếu niên mở to đôi mắt.

"Ta nghe được Thôi quản sự nói với phu nhân, chẳng lẽ lại là giả."

Thiếu niên sung sướng hẳn lên, lại có chút lo lắng, Hoa Mục Yên thanh cao tuấn mỹ, là người lắm tiền đa tình, lọt vào mắt của người đứng đầu mỹ nhân bảng Mạc Chúc, lại vừa đụng chạm qua, làm cho hắn mất hồn, tâm sinh si mê, thiếu niên thích nam nhân, từ nhỏ hắn đã xác định, hiện tại cơ hồ tâm đều để tại chỗ Hoa Mục Yên.

"Thiếu gia, ta nghe phu nhân nói muốn đưa mỹ nhân đến cho Hoa lâu chủ, nếu Hoa lâu chủ đêm nay coi trọng người nào, liền có thể trực tiếp mang đi."

"Sao mẫu thân lại có thể như vậy."

Thiếu niên tức giận, ngũ quan xinh đẹp rối rắm, hắn chính là con trai độc nhất của đương gia Cửu tiên du Thôi Doanh Doanh- Thôi Dật Ly, Thôi Doanh Doanh đem con bảo hộ vô cùng tốt, một chút cũng không cho hắn động chạm, nếu không thiếu niên đã sắp mười sáu tuổi, nên đi ra trải nghiệm kiến thức, cũng có thể làm cho người trong lâu biết đến hắn, nhưng chỉ sợ hiện tại Thôi Dật Ly còn bị dưỡng thúc trong viện.

"Thiếu gia, phu nhân còn nói bảo Thôi quản sự tìm cho thiếu gia một nữ tử trong sạch, làm cho thiếu gia..... Thiếu gia...... Cái kia.........."

Gã sai vặt ám chỉ mơ hồ, Thôi Dật Ly lại nghe không hiểu.

"Làm cho ta như thế nào?"

"Giúp thiếu gia hoàn thành lễ trưởng thành."

"Lễ trưởng thành là cái gì?"

Thôi Dật Ly chả khác nào tiểu bạch thỏ, lại tiếp tục truy hỏi.

Gã sai vặt chỉ tiếc rèn sắc không thành thép.

"Chính là làm cho thiếu gia cùng nữ tử giao hoan, về sau thiếu gia chính là nam nhân."

Thôi Dật Ly sắc mặt cổ quái, thậm chí chán ghét.

"Ta không thích nữ tử."

"Thế Hoa lâu chủ kia đâu?"

"Tiểu Thu!"

Thôi Dật Ly bị nói trúng tâm sự, tim đập gia tốc, âm thanh cảnh cáo gã sai vặt tiểu Thu, âm thanh mềm mềm, chả theo được uy hiếp nào.

"Thiếu gia, kỳ thật phu nhân dường như đã biết cậu sợ hãi tiếp cận nữ tử, nên đã dặn thôi quản sự chuẩn bị nam hài."

"Không muốn không muốn."

"Thiếu gia, cậu nên biết phu nhân là muốn chuẩn bị giúp cậu trở thành nam nhân, còn khả năng cùng Hoa lâu chủ thì...."

Tiểu Thu dù sao cũng là người nhanh nhẹn, biết việc nam nam hoan ái, hắn nhắc nhở Thôi Dật Ly, lo lắng cho thiếu gia xử nữ đáng thương của hắn, nghe nói, bị nằm dưới rất là đau nha.
----------
Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net