chương 3: Mộng đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn là phong đình nhà thuỷ tạ như cũ, bên ngoài là ánh trăng xinh đẹp, trời nước một màu, mặt hồ u tĩnh, ba quang lấp lánh, hoa thủy tiên lặng lẽ rơi vào trong nước, bốn phía đều là hương rượu thản nhiên như có như không, chính là chủ nhân nơi đây chuẩn bị mở tiệc rượu, rơi vào tay của vị quản gia lão thanh này thì chính là trở thành một đêm dạ yến, mà chủ nhân của buổi dạ yến lại đang một phen hưởng thụ.

Tại nhà thuỷ tạ , Quân Lang Tà sau khi tắm rửa hiện tại đang nằm trên nhuyễn tháp, chỉ thấy mái tóc dài mượt vẫn còn ướt, lộn xộn nhưng tuyệt đẹp, hắn mặc một thân tường vân ám văn miên bào màu đen, được cắt may khéo léo, mấy lớp quần áo nơi ở rộng mở , phong lưu tùy ý lại có vẻ cuồng dã bất kham, khí chất tà mị lãnh khốc, vô cùng gợi cảm, mê hoặc không biết bao nhiêu nam nữ si tình có kể cũng không hết.

Không biết là do mấy ngày liền bôn ba mệt mỏi hay vì một nguyên nhân khác, Quân Lang Tà nhắm mắt dưỡng thần rất nhanh tiến đã đi vào mộng đẹp.

Trong mộng là chốn đào viên tiên cảnh,

Tiên tử được mời đến dự yến.

Hắn không nhìn thấy được bộ dáng tiên tử, nhưng mà hắn biết tiên tử rất ôn nhu, nhuyễn hương làm người ta lưu luyến không thôi.

Hắn muốn làm gì thì làm, tiên tử luôn yên lặng thừa nhận......

[ Lang Tà......]

"Quân Lang......"

Trong mộng cảnh, tiên tử đang rên khóc gọi tên hắn thì đột nhiên bị âm thanh nào đó đánh gãy, Quân Lang Tà có cố gắng như thế nào cũng không thể vào mộng lần nữa, liền mở choàng mắt, Quân Lang Tà nhìn người gây rối trước mắt, đôi mắt biếng nhác mà nguy hiểm, như một con báo đen đang rình mồi.

"Quân...... Quân......"
Hóa ra là một tỳ thiếp mới đến của Quân Lang Tà, dáng người xinh đẹp dung mạo như hoa, liền bị ánh mắt của Quân Lang Tà làm sợ tới mức lắp bắp.

Quân Lang Tà nhìn quanh trái phải, bởi vì cảm giác tiêu hồn trong mộng còn chưa hết, trở lại hiện thực đột nhiên có một trận hư không mất mát thừa dịp hư mà vào, mộng đẹp quả nhiên chỉ có thể nghĩ không thể cưỡng cầu, cho dù là sủng thiếp xinh đẹp trước mắt cũng không thể làm hắn nổi lên hứng thú, đột nhiên nhớ tới mỹ nhân thanh nhã tối qua làm hắn kinh diễm, bất tri bất giác, trong lòng như có thứ gì đó lấp đầy.

Cảm giác như vậy, làm Quân Lang Tà cảm thấy bản thân khó có thể kiềm chế được.

Quân Lang Tà một tay kéo mỹ nhân đang còn hoảng sợ vào trong lòng, vị mỹ nhân trên người có mùi son phấn rất nồng, còn không bằng mùi hương thản nhiên trên người của người nọ, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái, Quân Lang Tà nâng tay, ngón tay thuần thục vuốt ve bên tai nữ nhân, lướt qua vùng cổ cùng xương quai xanh.

"Quân...... Lang......"
Thân thể nữ nhân run rẫy, trên mặt tình dục mê ly, nàng muốn trốn tránh nhưng Quân Lang Tà đã đoán trước được, đôi tay nhỏ xinh nhanh nhẹn túm lấy áo của nam nhân, thân thể vẹn vẹo khát cầu, muốn được nhiều hơn.

"Từ từ."

Mỹ nhân khó hiểu hình nam nhân đang dừng lại, hơn nữa nam nhân cũng không phải nói chuyện với nàng, tư thế này nàng không thấy được gì cả.

Quân Lang Tà cong khóe miệng, đem ánh nhìn vừa rồi từ nhà thủy tạ chiếu đến hướng đông, không thể nào rời được bóng dáng nam tử kia, có lẽ Quân Lang Tà cũng chưa từng nghĩ tới, trong mắt hắn hiện tại, tất cả đều là si mê mà hắn chưa từng có, cảm thấy hứng thú đối một người nam nhân, hắn trước nay vẫn thích ái thượng những thiếu niên ôn nhu không khác nữ nhân là bao, thành thục giống như Minh Tâm, nam tử siêu phàm thoát tục là lần đầu tiên, còn là người mà hắn chỉ cần nhìn một lần đã động tâm , thật là khiến hắn ngạc nhiên. (Nhất kiến chung tình trong truyền thuyết chăng?!)

Minh Tâm đứng dưới ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng, một thân ti bào thuần trắng, eo nhỏ mông tròn, cùng với mái tóc đen dài bên hông, tất cả làm cho cảnh sắc càng thêm tuyệt diễm xuất trần, lúc này bóng đêm mông lung, hương hoa mai như có như không, thật là làm cho Quân Lang Tà kinh diễm đến độ quên mất trong lòng hiện đang ôm ấp mỹ nhân, hắn bỏ qua mỹ nữ trong lòng, bất tri bất giác dùng khinh công đuổi theo vị tiên tử không nghe lời kia.

Thời điểm chạm vào làn da trắng mịn, Quân Lang Tà sinh ra một trận tâm thần nhộn nhạo, hắn chưa từng nghĩ sẽ buông ra người nay ra.

Minh Tâm bị chế trụ, khẽ cau mày, nam nhân võ công sâu không lường được, hiện tại mình cùng hắn đối đầu căn bản là không có phần thắng.

Chỉ là tay nắm rất đau, Minh Tâm lại không thích bị người ngác đụng chạm, hắn dùng sức lực vùng vẫy kết quả là nam nhân sức lực kinh người, kéo Minh Tâm qua, theo quán tính Minh Tâm ngã đụng vào lòng Quân Lang
Ôn hương nhuyễn ngọc, mỹ nhân chủ động thân cận với hắn, Quân Lang Tà nhất thời tâm thần hưng phấn không thôi.

-------
Ô la la

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net