chương 30: Khuất nhục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người hầu bàn đứng phía sau Minh Tâm, Minh Tâm xoay người nhìn đến một trong hai người tay đang cầm ly trà, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc kháng cự, thần sắc phức tạp chợt lóe, nhanh đến mức làm cho người ta không phát hiện được.

"Hắn khi nào thì trở về?"

Minh Tâm đẩy áo choàng của hạ nhân ra, chuẩn bị vào phòng.

"Chủ nhân cùng các vị đường chủ trao đổi, có nói qua đêm nay sẽ sớm về."

Hạ nhân nhận lại áo choàng trả lời một cách có kỹ xảo, dù sao trời cũng đã sớm tối, chủ nhân tất sẽ đến.

"Lam công tử, thừa dịp còn nóng hãy mau uống đi, Phú quản sự cũng đã nói qua, đêm nay có thể sẽ tốt hơn,"

Hạ nhân có ý khuyên bảo.

Hai người hạ nhân này khiến cho Minh Tâm nhớ đến hai người Thanh nhi cùng Du nhi, nơi đây cũng giống như lúc còn ở Quân phủ đều có Tư Vũ các, ngẫu nhiên sẽ nhớ đến Thanh nhi, Du nhi và Nhan Nguyệt, cũng sẽ nhớ đến huyết án ở Quân phủ.

Minh Tâm tiếp nhận trà, một hơi uống cạn sạch, đây cũng không phải là trà chân chính mà là thuốc tê, dược trà có thể làm cho hắn không bị thống khổ nhưng không thể quên đi sỉ nhục, nhớ đến chuyện kế tiếp sẽ phát sinh là gì, Minh Tâm liền cảm thấy sau lưng ẩn ẩn đau.

Ý Thành, Ý Đồng phía trước trãi sẵn giường, chờ Minh Tâm đến gần, hai người cung kính giải khai áo Minh Tâm.

Minh Tâm cởi áo, chỉ còn đa khố, ánh sáng ôn hòa như bao lấy thân thể thon dài xinh đẹp, nhanh chóng dụ hoặc.

"Công tử, đêm nay phải giải khai khố."

Ý Đồng hảo tâm nhắc nhở, không nhìn đến Minh Tâm chíu chặt đôi mày xinh đẹp.

Minh Tâm cũng chỉ là cứng rắn nhất thời, sau đó cũng thong thả cởi ra dây lưng.....

Hy vọng đêm nay có thể sớm một chút mà chấm dứt. Minh Tâm hồi tưởng nằm úp sấp trên giường.

Ý Thành, Ý Đồng buông mi mắt xuống, không dám nhìn Minh Tâm, lúc được chủ nhân bá đạo mà đón về, bọn họ cũng không chống đỡ được mà bị Minh Tâm mê hoặc. Chờ Minh Tâm nằm úp sấp xong, bọn họ lướt qua Minh Tâm vẫn là tránh không được đôi kiều đồn tròn quyến rũ, cẳng chân thẳng tắp thon dài, tầm mắt đụng chạm mỹ cảnh bị bóng tối che lấp kia, cả hai không thẹn mà cùng hiện lên trên mặt mạt ửng đỏ, công tử chính là vưu vật! Càng thân cận công tử càng bị khí chất trên người công tử truyền đến một cách cao lãnh mà mị hoặc.

"Chủ nhân, Phú quản sự."

Thình lình bên ngoài là âm thanh của thủ vệ, Minh Tâm đem mặt chuyển hướng sang bên trong giường, đường cong của chăn lộ ra bên ngoài làm cho ánh mắt người nào đó trở nên u ám.

Quân Lang Tà đến gần, ngồi ở bên giường, đến cùng với hắn là phú quản sự vẫn luôn cúi đầu, mà Ý Thành, Ý Đồng hai người thuần thục dọn dẹp xong hết thảy liền lui ra bên ngoài.

Mềm mại vuốt ve đầu Minh Tâm, Quân Lang Tà khẽ động tay, rớt ra một góc chăn. Lãnh khí kia nháy mắt tiến vào làm cho Minh Tâm kinh hãi, theo phản xạ liền đè lạy tay của Quân Lang Tà, tại một góc Quân Lang Tà không thấy được, Minh Tâm cắn môi trong mắt tràn đầy khuất nhục.

Quân Lang Tà vẫn là xốc chăn lên, đập vào mắt là dáng người trơn bóng, người phía dưới liền cứng lại, yết hầu trẽ trượt, toàn thân xao động, từ khi Minh Tâm đến nơi này cho tới bây giờ, Quân Lang Tà cũng chưa chạm qua Minh Tâm, bởi vì mỗi đêm đều làm chuyện khiến Minh Tâm đau đớn, không chỉ như vậy, Minh Tâm còn phải giữ nguyên tư thế nằm sắp, sợ là Minh Tâm không thừa nhận được nên hắn cũng không thêm chuyện khác.

Để cho người khác nhìn thấy thân thể của Minh Tâm là điều bất đắc dĩ, tóm lại qua đêm nay, Minh Tâm sẽ có dấu ấn tượng trưng cho quyền sở hữu của hắn.

---------------------------------
Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net