chương 32: Rình coi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một bức đồ án quỷ dị tinh mỹ tuyệt luân, câu hồn đoạt phách khinh lạc nhân tâm làm cho kẻ đang nấp trong chỗ tối- Hoa Mục Yên không thể hoàn hồn. Mỹ nhân hắn gặp vô số, nhưng chưa từng có ai như hôm nay chỉ nhìn đến bóng dáng cũng khiến cho hắn kinh diễm tột độ, hơn nữa, bức họa đồ trên người người này thế mà lại là bức long phượng trình tường trong truyền thuyết! Thứ người này họa là phượng đồ, còn bức long đồ kia trừ phi gặp được người có bức họa phượng đồ, nếu không sẽ không hiển hiện ra.

Trên đời này, chỉ mới nghe qua long đồ nhân, còn lại phượng đồ cơ hồ chưa từng có. Tay nghề thừa kế của long phượng trình tường rất ít, hơn nữa cũng sẽ không tùy tiện họa ra. Mặc khác, long phượng gặp nhau, trong truyền thuyết phượng có thể giúp long đạt được sức mạnh về sinh mệnh lực ( chắc là tuổi thọ đi). Chẳng lẽ Quân Lang Tà là người sở hữu long đồ? Đến cuối cùng hắn muốn đạt được mục đích gì?

Hoa Mục Yên hận không thể nhìn thấy được mặt mỹ nhân, trong lòng không khỏi đố kị với Quân Lang Tà, tuyệt sắc như thế, sợ rằng Quân Lang Tà sẽ không chịu ngồi yên, hắn cho tới giờ cũng không biết tên Quân Lang Tà lãnh khốc lại có một bộ mặt nhiệt liệt như thế.

Chuyện phát sinh kế tiếp, phỏng chừng chính Hoa Mục Yên hắn cũng không dám nghĩ tới, hắn đã bắt đầu si mê mà mãi đến một đoạn thời gian sau này vẫn không thể quên được đoạn hình ảnh kiều diễm kia.

"Lam nhi, ngươi thật đẹp."

Quân Lang Tà nâng cằm Minh Tâm, Minh Tâm miễn cưỡng khép hờ mi mắt, hưởng thụ Quân Lang Tà mát xa,phong tình so với mèo con cũng khác là bao.

"Nóng.... ta còn muốn......."

Minh Tâm cảm thấy không đủ, vừa thoải mái vừa khó chịu. Đôi môi khẽ mở, phả ra mùi hương ngọt ngào nhỏ nhẹ thoang thoảng trong không khí, không hẹn mà khiến cho người khác muốn hiểu lầm.

Quân Lang Tà đôi mắt u ám, châm lửa lập lòe, Minh Tâm dán bên người hắn cọ cọ.

"Muốn."

Minh Tâm như vậy đó là do phượng hoàng sau lưng đang nôn nóng muốn tìm long đồ.

Không chỉ có Quân Lang Tà xúc động, Hoa Mục Yên nhìn lén ấy vậy mà lại bị một tiếng "muốn" kia biến thành khí huyết cương dương, không lâu sau, cái mũi liền chảy xuống một dòng hoa lệ màu đỏ. Hoa Mục Yên trong lòng rủa thầm, ôm cái mũi.

"Ưm...."

Một tiếng cúi đầu ngâm nga làm cho Quân Lang Tà không cầm lòng được cúi đầu áp môi lên, hôn lên cái miệng hư hỏng nhỏ nhắn đang thở dốc, tay hắn dao động cũng có kỹ xảo, chạm đến phượng diễm sau lưng Minh Tâm, làm cho làn da bại lộ trong không khí, sáng bóng phiếm hồng, phượng diễm sau lưng mê người, chủ nhân của nó thân hình vặn vẹo chuyển động, thân hình ửng hồng, hương diễm vô cùng.

Hoa Mục Yên thiếu điều máu chảy thành sông, hắn rất ít khi dục niệm xúc động như vậy, không những muốn lập tức bùng nổ, còn khó có thể khống chế. Hoạt sắc sinh hương trong phòng ngâm nga âm thanh như câu hồn truyền đến, Hoa Mục Yên đại bại, chưa lần nào hắn thảm bại chật vật như vậy.

Thật sự là quá kích thích! Hoa Mục Yên thoát ly hiện trường, đã làm rơi mất chiếc khăn lau máu, trong lòng vẫn còn lưu luyến vấn vương, vưu vật, đúng thật là vưu vật nhân gian. Hắn là người đã từng ngắm qua vô số mỹ nhân, cũng không phải chưa từng hưởng qua ngon ngọt của nam nhân, thế nhưng bị một tên nam nhân hầu hạ dưới thân nam tử làm đảo loạn nhân tâm, mà cái hình ảnh chết tiệt kia đuổi thế nào cũng không đi, hạ thân lại không tự chủ mà đứng lên.

Chẳng lẽ thật sự là cương lên?

Trở về, Hoa Mục Yên khó có thể bình tĩnh, trong lòng đều là hình ảnh của mỹ nhân, làm hắn đột nhiên nghĩ đến nam tử.

"Chi dát--"      (đại khái là tiếng mở cửa)

"Chủ tử."

Ngôn Triệt nghe được âm thanh cửa mở, cung kính chờ đợi mệnh lệnh.

"Tìm một nam quan sạch sẽ đến đây cho ta."

Ngôn Triệt trong lòng khẽ giật mình, sau rất nhanh liền đáp lại, bất quá Hoa Mục Yên lại gọi hắn.

"Trước tiên đem nữ nhân kia lộng đi." (đại khái ban cho cấp dưới xài)

Hoa Mục Yên một tay chống đầu, tà tà dựa vào giường, đuổi không được hình ảnh kia làm cho hắn bắt đầu khó nhịn, hắn khẽ kéo kéo áo. Nhưng vào lúc này, cửa bị đẩy ra. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net