chương 33: Nhận nợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên đi vào cuối đầu, cởi xuống áo choàng, chậm rãi đi đến hướng Hoa Mục Yên, thiếu niên kia theo áo choàng lột ra làm bại lộ thân hình trơn bóng, chỉ vì buổi tối hôm nay xảy ra xúc động quá lớn, khiến hắn không thể khống chế làm dục vọng bộc phát, hắn cần giảm bớt lại dục vọng hoặc là đang nghĩ muốn chứng minh điều gì đó.

"A....."

Thiếu niên đi đến gần bị Hoa Mục Yên bắt được cổ tay, một phen kéo lại đây, không đợi thiếu niên hoàn hồn, y phục mỏng manh rất nhanh đã bị xé bỏ. Lộ ra thân thể mềm mại, Hoa Mục Yên tỉ mỉ đánh giá.

Thiếu niên dáng người tinh tế, vẫn chưa phát dục thành thục, đường cong uyển chuyển, cử chỉ ngây ngô đáng yêu, nhưng so với người kia thì vẫn thực chênh lệch, vẫn còn kém xa. Chẳng lẽ là bởi vì có phượng hoàng đồ?

Hoa Mục Yên lại đem quần áo của mình ngăn lại một ít, hắn không thích luyến đồng, chẳng lẽ Cửu Tiên Du đến một người trưởng thành, dáng người no đủ cũng không có?

Thiếu niên rõ ràng cảm giác được nam nhân hô hấp rất nặng, hơn nữa độ ấm trên người lại rất cao, không phải là nói muốn cùng hắn làm "chuyện kia" hay sao, thế nào lại không tiếp tục nữa?

"A--"

Trong lúc thiếu niên nghi hoặc, Hoa Mục Yên đã ném hắn đến bên giường. Mà lúc này, lộp cộp một tiếng một khối bảo ngọc xanh biếc rơi xuống dưới giường, thiếu niên chưa kịp động đã bị Hoa Mục Yên lấy đi.

"Hửm--"

Thiếu niên cằm bị nắm lấy, Hoa Mục Yên cũng không thương hoa mà nâng mặt thiếu niên lên,

"Ngươi là con của Thôi Doanh Doanh?"

Thiếu niên rụt người, thân phận nhanh như vậy đã bị vạch trần, ánh mắt Hoa Mục Yên trở nên sắc bén, chỉ còn thanh tỉnh cùng nguy hiểm.

Đột nhiên, bên ngoài nổi lên tiếng bươc chân hỗn loạn, thiếu niên nhân cơ hội nhào đến ôm chặt Hoa Mục Yên.

"Choang--"

Đúng lúc, cửa bị khai phá, Thôi Doanh Doanh đứng bên ngoài đầu cửa, còn có cả quản sự Thôi Y Chi.

Hoa Mục Yên nộ hỏa bùng phát, hắn bị tính kế!

Là kẻ nào đã chủ mưu cảnh bắt gian tại trận này? Vô luận là ai xuất phát từ mục đích gì, Hoa Mục Yên hắn cũng không thể chấp nhận lưu tình, ngay cả Hiển Vương cũng không huống hồ Cửu Tiên Du thực lực kém hơn hắn nhiều.

"Mẫu thân, không phải Hoa lâu chủ làm, thật sự không phải--"

"Chát--"

Thôi Doanh Doanh không hề lưu tình mà đánh con một cái tát, tại thời điểm nhìn thấy nhi tử khóc, ôm mặt bi thương thì đáy mắt hiện lên tia không đành lòng, sau đó lại cứng rắn bỏ lại một câu,

"Ai đúng ai sai không phải tự ngươi có thể đứng ra giải thích được, Y Chi, còn không mau dẫn hắn xuống!"

Nơi này có Hiển Vương, Thôi Doanh Doanh, Hoa Mục Yên cùng với Cửu Tiên Du quản sự. Hoa Mục Yên ánh mắt băng lãnh nhìn từng người, xảy ra sự tình này, hắn cũng muốn xem xem Hiển Vương cùng Thôi Doanh Doanh muốn xử lý như thế nào?

"Thôi lâu chủ, tiểu công tử từ nhỏ đã được chiều chuộng, ngươi đánh hỏng hắn cũng không tốt đâu a."

Hoa Mục Yên xòe ra quạt ngọc cốt, ánh mắt đào hoa giấu giếm một tia huyết tinh.

Rốt cuộc người chịu thiệt là con nàng hay là tên Hoa Mục Yên kia, thái độ như thế thật khiến Thôi Doanh Doanh bùng phát nộ hỏa.

Thôi Dật Ly bị kéo sang một bên lại không muốn phải rời đi, nhưng cuối cùng vẫn bị cưỡng chế lôi đi. Tại thời điểm bị người kéo đi hắn nghe được mẫu thân mình yêu cầu Hoa Mục Yên phải cưới hắn, Thôi Dật Ly lập tức chuyển buồn thành vui.

"Thứ cho Hoa mỗ bất lực, cái ta muốn là tiểu quan, tiểu công tử như thế nào lại xuất hiện ở đây chỉ sợ lâu chủ và tiểu công tử tự mình hiểu rõ. Đương nhiên, nếu Thôi lâu chủ đồng ý chịu ủy khuất để tiểu công tử làm người đứng bên cạnh ta, thì còn có thể thương lượng được."

"Ngươi--"

............

Thôi Dật Ly cuối cùng cũng chỉ nghe đến việc Hoa Mục Yên đồng ý cho hắn làm kẻ hầu hạ bên người, bất kể danh phận kia có ý tứ gì, là kẻ hầu hoặc chỉ là nam sủng để phát tiết đi chăng nữa, Thôi Dật Ly hắn đã nhận định Hoa Mục Yên là nam nhân trong đời thì cho dù danh phận hay điều kiện gì, hắn cũng đồng ý chấp nhận.

-------------------------



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net