chương 34: Công kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Mục Yên nói như thế không thể nghi ngờ là không nể mặt Hiển vương, làm khó Cửu Tiên Du, Thôi Doanh Doanh nghĩ cho dù phải lấy đại cục làm trọng cũng không thể để cho nhi tử đi làm nam sủng, nàng ý cười không chạm đến đáy mắt, nhưng đối phương lại là gia chủ Vô Cực Hạn, làm ăn mua bán đều là lãnh huyết không ai dám đắc tội. Hắn hành sự so với hắc lâu càng tàn nhẫn, chỉ một câu nói liền có thể khiến cho nô lệ sủng thị nửa đời sau vô pháp sống sót.

Hoa Mục Yên đưa ra lời khiêu khích, cũng chính là đang âm thầm biểu thị hắn thật sự đã tức giận, nếu thật sự muốn đem người đưa tới như thế nào còn phải xem sắc mặt của hắn, Hoa Mục Yên tâm tình bất định khó dò, Hiển vương thấy đã không có biện pháp, Thôi Doanh Doanh cũng âm thầm chịu thiệt, bọn họ cuối cùng đành phải thoái nhượng, đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Lần này Lâu Liên Dục coi như sai một bước, Hoa Mục Yên cùng Quân Lang Tà sớm đã có giao dịch, đối với hoàng thất Nguyên quốc, Quân Lang Tà lựa chọn Tú vương đều là có mục đích, mà Hoa Mục Yên lại thích trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, hiện tại tính kế bất thành lại làm cho Hoa Mục Yên ghi thù, xác định là mất nhiều hơn được.

Ngôn Triệt đi theo Hoa Mục Yên lâu như vậy nhưng chưa từng thấy qua Hoa Mục Yên sinh khí, chủ tử của hắn sinh khí không chỉ là chuyện xảy ra ở Cửu Tiên Du mà còn giống như có điểm ảo não mất hồn mất vía, rốt cuộc chủ tử đêm qua đã làm gì? Càng đến gần Ân Si bảo, tâm tình của chủ tử càng thêm kỳ quái.

-----------

Đi dạo ở đường nhỏ trong đình viện, xa xa một cái đình bát giác lợp ngói lưu ly hấp dẫn sự chú ý của Minh Tâm, lá cây lay động lộ ra tên đình- Tâm Duyên, như thế thật trùng hợp, tại nơi ở tu hành của hắn trước kia cũng có Tâm Duyên các, tên này cùng với pháp danh lẫn tục danh đều tương tự, đối với tục danh của mình, Minh Tâm có nhiều cảm xúc phức tạp, đây là sau khi song thân qua đời được sư phụ ban cho, nghĩa "Nan Viên", sau mới gọi là "Lam Diên". 

Đột nhiên Minh Tâm dưới chân lảo đảo, cũng không phải bởi vì thất thần hay đá phải cái gì mà là giày của y hỏng rồi, khiến hai người hầu đi theo Minh Tâm hoảng sợ.

Đồ Minh Tâm sử dụng nào có thể là thứ thấp kém, Minh Tâm cũng không nghĩ nhiều mà Ý Thành, Ý Đồng nhìn nhau trong lòng có tính toán riêng.

"Công tử, giày không thể đi quá xa, chúng ta có lẽ trước hết nên đến phía trước ngồi nghỉ."

Minh Tâm đi ra đến nhìn Đình Lâm hồ thập phần thích ý, y muốn một mình ngồi trong đình, liền bảo Ý Thành trở về lấy hài, cũng không muốn Ý Đồng quấy rầy y tĩnh tọa. Ý Thành Ý Đồng biết Minh Tâm có thói quen ngồi tĩnh tọa, hơn nữa chủ nhân cũng đã phân phó qua cho Minh Tâm tự do, chỉ cần không đi ra khỏi phạm vi an toàn. Hai người hầu hạ trong lòng hiểu rõ,  liền lui ra ngoài làm việc. Minh Tâm mới đi vài bước, giày lại hỏng, y cởi giày tùy ý đi đến hồ Tử Lộ.

Một trận gió mạnh đánh úp lại, sa y tuyết trắng phiêu dật cùng một đầu tóc đen buông xõa rối loạn, mặt hồ gợn sóng bởi vì chiếc lá đỏ rơi xuống làm mặt hồ khuyếch tán, ảnh ngược của y đổ xuống hồ vừa mơ hồ lại mông lung xinh đẹp.

Đột nhiên trong cây cối um tùm bay vọt ra con chim nhỏ, không biết có phải bị kinh sợ vì có người nhiễu loạn hay không mà bay ra vô số chim nhỏ cùng nhằm vào hướng Minh Tâm, có con còn hướng thẳng chính diện đến mặt y, may mắn Minh Tâm phản ứng nhanh, nghiêng người né tránh, này là đang ở bên hồ, Minh Tâm tránh né dưới chân lại gặp nguy hiểm.

"Cẩn thận."

Minh Tâm thắt lưng bỗng căng thẳng đã bị người ôm bay khỏi hồ.

Là ai?

Hơi thở xa lạ mang theo hương tuyết hoa mai thản nhiên trong không khí, người này có công lực thâm hậu, khinh công quỷ dị, phỏng chừng là hộ vệ mà Quân Lang Tà phái đến.

"Chi chi--"

"Đừng tổn thương nó."

Minh Tâm chú ý đến chú chim nhỏ đang bị người nắm trong tay, vẫn chưa chú ý đến người này vẫn luôn nhìn chăm chú cùng khoảng cách tiếp xúc thân mật giữa hai người. 

"Chúng nó không biết ta ở đây cũng không phải là muốn làm hại ta."

Người nọ giật mình, nguyên lai mỹ nhân là biết mình muốn làm gì, chim nhỏ bị người nắm trong tay có ý đồ phản kháng công kích.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net