chương 35: Nhảy nhót

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chim nhỏ bị thương nhưng vẫn có thể bay chạy hòa nhập vào trong hồ. Từ lúc Hoa Mục Yên đi vào Ân Si bảo đã khống chế không được tâm tình mà tìm đến chỗ của mỹ nhân phượng hoàng, kết quả nhìn thấy một đám chim nhỏ đang công kích Minh Tâm, hắn cũng không biết Minh Tâm mà hắn  tâm tâm niệm niệm lại chính là phượng hoàng mỹ nhân, ngay lúc ôm Minh Tâm, lại ngoài ý muốn phát hiện cái eo nhỏ của người này sờ xúc cảm vô cùng tốt, bộ dáng cũng phi thường tuấn tú, đương nhiên, bề ngoài của mỹ nhân thì Hoa Mục Yên có nhìn đến mấy cũng không được xem trọng, tất cả tâm tư của hắn đã đặt hết lên người của mỹ nhân tối qua.

Ngay tại thời điểm hắn đang hoài nghi, Minh Tâm đột nhiên mở miệng nói chuyện, khiến Hoa Mục Yên phi thường khiếp sợ, đây đúng là người hắn đang muốn tìm, đúng là không uổng phu.

Khó nén được vui sướng trong lòng, liền ôm sát hơn vài phần, dù sao tâm tư của mỹ nhân đều đặt lên chim nhỏ, hoàn toàn không chú ý đến người đang ăn đậu hũ kia.

Còn có là kẻ nào muốn hại mỹ nhân, tại nơi thâm sâu trong đình viện không có ai bảo hộ hắn, nếu nói Quân Lang Tà không xem trọng người này là không có khả năng, hơn nữa người này lại sở hữu phượng hoàng đồ.

Nhìn thấy Minh Tâm đang lo lắng cho chim nhỏ bị thương, Hoa Mục Yên tâm tư vừa chuyển buông Minh Tâm, điểm nhẹ hòn đá dưới chân bên hồ, mặt hồ lá rụng, động tác nhanh nhẹn tao nhã, rất nhanh cứu về chim nhỏ, phỏng chừng đây là lần đầu tiên bởi vì một người nam nhân mà mở lòng từ bi.

Hoa Mục Yên đến trước mặt Minh Tâm, xòe ra cổ tay, giao chim nhỏ cho Minh Tâm.

Minh Tâm cước bộ đi đến, nam tử trẻ tuổi này mặt mày anh tuấn mang theo ý cười ôn nhu, trên người là hoa mai cẩm bào đẹp đẽ quý giá, mang theo trang sức cao quý khác, hơn nữa hắn khí chất tôn quý độc nhất vô nhị, thoạt  nhìn cũng không giống như hộ vệ của nơi này. Người này có lòng hiếu sinh, tâm ý lương thiện ắc hẳn không phải là có ý đồ xấu.

"Nơi này không phải là nơi ngươi nên đến, nhân lúc không có ai ở đây, ngươi nên mau rời đi."

Minh Tâm có lòng nhắc nhở, Quân Lang Tà phi thường bá đạo, không cho phép hắn cùng người khác tiếp xúc, hơn nữa nơi này chưa được sự đồng ý của hắn thì không được phép vào.

"Nó đang rất đau, ngươi trước có nên là chữa cho nó không?"

Minh Tâm sửng sốt, Hoa Mục Yên chuyển đề tài làm Minh Tâm nhìn lại chim nhỏ đang thống khổ trong tay, trong lòng thầm nghĩ: Là hắn không đúng, cứu một mạng còn hơn xây bảy tòa tháp.

"Ta ở đây có thuốc trị thương, ngươi thoa cho nó đi."

Minh Tâm tay bị người nắm nhét vào một lọ bình sứ tinh xảo, Minh Tâm nghĩ người này thật chu đáo liền ngồi xuống. Nơi này có mặt cỏ xanh biếc bên hồ, nếu cùng nằm ở trên đoán chừng thật sự rất thoải mái, nếu được cùng mỹ nhân...., Hoa Mục Yên xua đi ý nghĩ xấu xa trong đầu, đều tại một cảnh tối hôm qua, hại hắn bây giờ không lúc nào lại không muốn đẩy ngã mỹ nhân này, cởi sạch hắn, sau đó kiểm tra lưng......

"Tốt lắm, cám ơn thuốc của ngươi."

Minh Tâm đem thuốc trả lại cho Hoa Mục Yên, liền thấy y không biết trần trí đã để đi nơi nào, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ.

"Khụ khụ....thuốc này ngươi hãy giữ lại, nó có khả năng trị các loại thương, vết thương bầm tím ứ đọng cũng có thể."

Thời điểm Hoa Mục Yên hoàn hồn, chỉ thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ phóng đại trước mắt, đột nhiên cảm thấy xấu hổ, tâm xuân nhộn nhạo, cảm xúc lan tràn.

Hoa Mục Yên muốn nói bình dược này tuy nhỏ nhưng lại là vô giá, ngàn vàng cũng khó mà mua được, người trong thiên hạ nếu biết được hắn dùng dược này để chữa cho chim nhỏ không biết sẽ nghĩ như thế nào.

Nhưng bởi vì chim nhỏ bị thương, Hoa Mục Yên mới chiếm được nụ cười như xuân phong của mỹ nhân, hắn trong lòng nhũn thành một đoàn, căn bản chẳng thèm để tâm đến bình dược kia để có được là khó khăn vất vả như thế nào.

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net