chương 37: Kích động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới nước, bản năng muốn sống trỗi dậy nên dễ xảy ra những đụng chạm, Hoa Mục Yên trong lòng kinh ngạc nhận thấy Minh Tâm ở phương diện này thập phần ngây thơ, khi cảm thấy Minh Tâm có phần kháng cự liền có chừng mực liền dừng lại trồi lên mặt nước, dừng lại hôn môi độ khí.

"Khụ khụ...."

Minh Tâm lúc trước bị ngạt nước, sau lại bị hôn môi độ khí, lúc Hoa Mục Yên vừa buông ra đã ho đến lợi hại.

Hoa Mục Yên không nghĩ ngợi nhiều liền giúp người nọ đả thông khí liền bị Minh Tâm chặn lại, Hoa Mục Yên giật mình nhận ra người này biết võ công, nhưng một chút nội lực cũng không có.

"Đừng đụng vào ta!"

Hoa Mục Yên nhíu mi thu tay về, Minh Tâm đề phòng hắn, sắc mặt chuyển lạnh, mỹ nhân chán ghét hắn đụng chạm vào y.

Cũng không biết vì cái gì, Hoa Mục Yên trong lòng có điểm chua xót, chỉ vì ánh mắt xa lạ của mỹ nhân.

"Buông ra!"

Minh Tâm kinh hãi Hoa Mục Yên không phân biệt phải trái liền ôm chặt thắt lưng hắn, bởi vì những chuyện xảy ra trước kia, Minh Tâm giãy dụa đến lợi hại.

Bất quá, Hoa Mục Yên chỉ là muốn làm ấm Minh Tâm, bởi vì giãy dụa mạnh nên lúc Hoa Mục Yên buông người ra, Minh Tâm liền giẫm phải vạt áo té lăn ra đất.

"Đừng lại đây."

Hoa Mục Yên bước được nửa bước thấy Minh Tâm sợ hãi liền rút lui, hắn nghi hoặc, phượng hoàng mỹ nhân vì sao lại tỏ ra sợ hãi? Chẳng lẽ bị hắn hôn lại đáng sợ đến như vậy?

"Đừng đến gần đây. Ta không phải là nam sủng."

Hoa Mục Yên đang định tiến lên liền nghe thấy tiếng bước chân lại gần, trong lòng thầm rủa, liền lập tức buộc rời đi. Hoa Mục Yên vừa ảo não vừa đố kị, phượng hoàng mỹ nhân vì Quân Lang Tà mà cự tuyệt hắn, nếu lúc trước không hôn môi, có lẽ hắn có thể cùng mỹ nhân ở chung hòa hợp.

"Công tử!"

Ý Thành, Ý Đồng nhìn thấy tình huống của Minh Tâm liền sắc mặt trắng bệch lập tức chạy đến nâng người dậy.

"Đừng đụng ta."

Minh Tâm tâm tình kích động, chán ghét bất cứ kẻ nào chạm vào, hai người này là kẻ hầu của Quân Lang Tà, nghe lệnh của hắn mà vẽ đường cho hươu chạy. Minh Tâm đứng lên một thân hoàn toàn chật vật, quần áo ướt đẫm cơ thể phát run.

Minh Tâm ngẩn đầu đột nhiên nhìn thấy Quân Lang Tà đi tới, Minh Tâm cảm thấy bực tức trong lòng không có chỗ phát tiết.

"Sao lại thế này?"

Quâm Lang Tà xử lý xong việc liền tìm Minh Tâm, kết quả nhìn thấy Minh Tâm một thân ướt đẫm liền lớn tiếng quát hỏi hạ nhân.

"Chuyện không liên quan đến bọn họ."

Minh Tâm hất đi bàn tay của Quân Lang Tà đang có ý định chạm vào người, ném xuống tóc giả trên đầu về phía Quân Lang Tà.

"Ta không thích tóc, cũng không thích loại quần áo này, càng không thích sống ở nơi này, rốt cuộc ngươi còn tính giam ta đến khi nào?"

"Lam nhi, đừng càn quấy."

Quân Lang Tà kinh ngạc, Minh Tâm ngày thường vẫn luôn nhẫn nhục chịu đựng hôm này vì cái gì lại kích động đến như vậy?

"Đừng đụng vào người ta! Ta chán ghét như vậy.....Ta như vậy chẳng khác nào là nam sủng của ngươi, mà ta thì không phải là nam sủng!"

Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ nam nhân này mà ra, hắn mới trở thành một kẻ dâm đãng không biết xấu hổ như vậy.

"Ngươi không phải là nam sủng!"

Quân Lang Tà do dự, hắn để ý đến Minh Tâm, cũng sẽ có lo lắng, mà nam sủng hai chữ này đối với Minh Tâm, không xứng!

"Nếu ta không phải nam sủng vậy tại sao lại đối xử như thế với ta? Ta không cần...."

Quân Lang Tà cảm thấy mềm mỏng không được buộc phải cứng rắn, hắn cầm lấy tay Minh Tâm nửa ôm nửa tha trở về, Minh Tâm lúc này nếu thật sự vẫn phản kháng, hắn không ngại việc điểm huyệt y.

Xa Xa ở chỗ tối Hoa Mục Yên ẩn nấp đã thu hết toàn bộ mọi chuyện, trong lòng tính toán, ý cười không chạm đến đáy mắt.

------------------

(tiểu Minh Tâm bắt đầu phản kháng rồi, Hoa tiểu công chắc là bày thiên la địa võng trong bụng hết rồi :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net