chương 42: Phách ái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tâm cảm giác ngực có điểm khó chịu, giống như bị cái gì đó đè nặng, hắn mở to mắt phát hiện Quân Lang Tà đang nằm bên cạnh cánh tay thì choàng trước ngực hắn.

Quân Lang Tà đến đây khi nào?

Minh Tâm cũng không nhớ hôm qua mình ngủ như thế nào, gần đây  Quân Lang Tà đều đến ngủ cùng hắn sau khi hắn đã hoàn thành hình xăm ở lưng. Minh Tâm không có thói quen có người ngủ cùng, nhiều năm như vậy trôi qua, hắn luôn cô độc khổ tu thanh tịnh.

Khi Minh Tâm giật mình,  Quân Lang Tà đã chuyển tỉnh.

"Tỉnh rồi sao?"

Đối mặt với câu hỏi nhuyễn thanh của Quân Lang Tà, giọng mũi gợi cảm kia đối với người khác như âm thanh câu hồn, còn đối với Minh Tâm là giống như âm thanh của ma quỷ, Minh Tâm trầm mặc.

Quân Lang Tà tựa hồ đã quen với thái độ của Minh Tâm, đứng dậy, đặt tay lên trán Minh Tâm.

"Đã không còn sốt."

Minh Tâm khẽ giật mình, ngày hôm qua vẫn còn cảm giác đầu có điểm nặng, tối hôm qua liền phát sốt, hắn vốn thân thể khỏe mạnh, ít khi sinh bệnh, không nghĩ đến chỉ là một lần rơi xuống nước liền nhiễm phong hàn, khi  Quân Lang Tà ôm hắn trở về vốn muốn tẩy rửa nước ấm cho hắn cùng uống canh, canh đã bị đánh đổ, nước ấm hắn cũng nháo loạn một phen không tắm, kết quả mặc quần áo ướt sũng rất lâu, quả thật đã sinh bệnh.

Nhưng hiện tại, cảm giác khó chịu đã không còn, thân thể thoải mái, tinh thần thanh sảng. Minh Tâm suy nghĩ, có lẽ là  Quân Lang Tà tối qua đã cho hắn uống thuốc. 

"Lần sau đến bên hồ phải cẩn thận."

Sáng sớm hôm nay, Minh Tâm không kháng cự nữa,  Quân Lang Tà ôn nhu quan tâm có thừa, Minh Tâm vẫn là bảo giữ trầm mặc, ăn một ít thức ăn sáng,  Quân Lang Tà sai người đưa canh bổ đến,  Quân Lang Tà tự mình đút canh, Minh Tâm ngoan ngoãn uống. Không khí vô cùng hòa hợp, sau khi Minh Tâm uống xong bát canh, liền đột nhiên mở miệng:

"Ta muốn bội châu của ta."

Minh Tâm nghĩ đến chuỗi thất bảo bội châu bị  Quân Lang Tà lấy đi kia, nghĩ muốn lấy lại, dù sao phật châu cũng đi theo hắn rất nhiều năm, cũng tượng trưng cho thân phận của hắn.

Quân Lang Tà sắc mặt khẽ biến, Minh Tâm lại muốn rời đi? Trước kia bởi vì bội châu cũng đã nháo với hắn một trận, bội châu kia là minh chứng cho thân phận pháp sư, nếu muốn Minh Tâm hoàn tục, liền phải trả nó lại cho Linh Ẩn tự.

"Lam nhi muốn thứ khác đi."

Kế tiếp cũng chỉ có trầm mặt, Minh Tâm không còn dịu ngoan, cũng không cho hắn sắc mặt hòa nhã.

"Tà quân bề bộn nhiều việc, thứ ta không tiễn."

Ngay lúc mọi người nghĩ  Quân Lang Tà sẽ nổi giận, cũng lo lắng cho cái mạng nhỏ của Minh Tâm thì  Quân Lang Tà bình tĩnh đứng lên,

"Lam nhi tâm trạng không được tốt, ta sẽ bảo Vĩnh Ninh sang bồi cùng ngươi, nếu ngươi muốn phật châu thì chờ thêm mấy ngày nữa đi."

Quân Lang Tà tựa hồ không hề sinh khí, ngược lại giống như đang vui vẻ, gần đây  Quân Lang Tà đều rất vui vẻ.

Tất cả mọi người ở đây đều không biết việc Quân Lang Tà cố ý để cho Minh Tâm hoàn tục, hắn đã có tâm tư muốn lấy Minh Tâm, hôm qua đã đem thư hoàn tục gửi đi, chuẩn bị sai người cử hành chuyện hôn lễ.

Minh Tâm nhìn bóng dáng nam nhân, cũng thắc mắc cảm thấy  Quân Lang Tà hôm nay lại dễ dàng rộng lượng như vậy, ôn nhu dịu dàng ấy, chỉ sợ nếu đối tượng là nữ nhân, sợ là đã lâm vào đoạn tình cảm mê muội. Nhưng Minh Tâm là nam nhân, cũng là hòa thượng, hắn chỉ cảm thấy phi thường bất lực.

Vĩnh Ninh theo ý đến hầu Minh Tâm, chơi cờ hoặc đi dạo, Minh Tâm thích tĩnh lặng, khi hắn tĩnh tọa thì Vĩnh Ninh sẽ không quấy rầy, yên lặng pha trà bên hồ, chờ Minh Tâm đả tọa xong sẽ cùng uống.

Lúc hai người uống trà, Ý Đồng thông báo:

"Lam công tử, Tề sư phụ đến đây."

Minh Tâm biết Tề sư phụ, quần áo hắn mặc trên người là do y làm ra, nhưng hiện tại tại sao Tề sư phụ lại tới đây?

"Tề sư phụ là tới do y phục mới."

Vĩnh Ninh nhắc nhở một bên.

Minh Tâm nghĩ nghĩ, y phục? Chẳng lẽ là hỉ phục? Hắn muốn hỉ phục để làm gì? Thử tưởng tượng đến loại khả năng kia, Minh Tâm trong lòng giãy dụa không muốn phối hợp. Ý Thành, Ý Đồng một bên khẩn trương cầu tình.

"Thỉnh công tử cân nhắc, xin công tử mở lòng từ bi."

Điều này không thể nghi ngờ làm cho Minh Tâm rối loạn, nếu hắn phản kháng, kết cục chính là hai kẻ nô bộc, liên lụy Vĩnh Ninh cùng Tề sư phụ.

"Đo đi."

Minh Tâm hậm hực, cũng không hề biết, ở đây có một người hâm mộ, đố kị y, hâm mộ Minh Tâm được quan tâm sủng ái, đố kị Minh Tâm có thể phủ trên mình hỉ phục, cùng nam nhân kia thành thân, người đó che dấu nội tâm đen tối, tương lai nam nhân kia chỉ biết hận hắn, thậm chí muốn giết chết hắn, Vĩnh Ninh cười khổ, ly trà xanh trong tay hương vị cũng như y, đắng chát mà thống khổ.

Chạng vạng, rặng mây đỏ cuối trời phá lệ trở nên diễm lệ, nhiễm đỏ khắp một vùng, hướng về nơi phía xa xa chân trời.........

-----------------------------

Minh Tâm tay khẽ nâng, tóc hắn đã dài, tay ôn nhu vuốt ve, mái tóc này như đang chế giễu châm chọc hắn, tóc hắn mọc rất nhanh, đã rậm đen, mà điều này cũng không phải là thứ hắn muốn.

Cửa mở, Vĩnh Ninh bước vào.

"Vĩnh Ninh, ngươi tới rất đúng lúc."

Vĩnh Ninh sớm đã biết thân phận của Minh Tâm, hiện tại là thủ hộ bên người của Minh Tâm, nhẹ nhàng khoang khoái tuấn nhã.

"Muốn ta làm cái gì sao?"

Minh Tâm đem dao cạo hắn đã cất giấu từ sớm giao cho Vĩnh Ninh.

Vĩnh Ninh ngẩn người, Minh Tâm cũng không cần cạo râu, chiếc chằm trơn bóng không một tì vết, buổi sáng vẫn là  Quân Lang Tà giúp hắn chỉn chu sửa soạn, có một lần, Vĩnh Ninh không cẩn thận đụng vào  Quân Lang Tà đang cạo râu cho Minh Tâm, tình cảm lúc đó cho đến bây giờ vẫn làm hắn kinh ngạc, từ lần đó, hắn bắt đầu đố kị, ở chỗ của Minh Tâm mà động tay động chân, nhưng kết quả chỉ càng làm cho  Quân Lang Tà thêm yêu thương bảo vệ hơn mà Minh Tâm ngay cả một chút cảm kích cũng không có.

"Giúp tay cạo sạch tóc trên đầu."

Vĩnh Ninh kinh ngạc, tóc Minh Tâm rất mềm mại, nếu kiên trì thêm mấy tháng sẽ có tóc mai, hiện tại nếu cạo đi sẽ rất đáng tiếc. Nhưng Minh Tâm đã cố chấp, Vĩnh Ninh đành hỗ trợ theo.

"Vĩnh Ninh, ngươi có phải thích  Quân Lang Tà đúng không?"

Vĩnh Ninh nắm dao cạo, tay siết chặt, sau vẫn tiếp tục.

"Ta không nghĩ sẽ thành thân, cũng không thể thành thân, ngươi có thể giúp ta không?"

"Không thể."

"Ngươi có thể giúp ta rời khỏi nơi này không?"

"Vĩnh Ninh trầm mặt, sau khi đã xử lý xong tóc, liền thu thập dọn dẹp.

Đột nhiên, cửa bị mở ra.

Âm thanh cửa mở khiến Minh Tâm hoảng sợ, nhìn thấy  Quân Lang Tà đứng ở cửa. Những lời bọn họ vừa nói ra, liệu  Quân Lang Tà có nghe được không?

Chỉ thấy  Quân Lang Tà sắc mặt không đổi đi tới, Minh Tâm hoảng hốt vội vã đứng lên, kéo Vĩnh Ninh che chắn phía sau lưng,  Quân Lang Tà tới gần, Minh Tâm cũng lùi ra sau từng bước.

"A--"

Minh Tâm bị  Quân Lang Tà kéo ra.

"Bang--"

Vĩnh Ninh đứng phía sau bị  Quân Lang Tà tung một chưởng, Vĩnh Ninh bị đánh tới ngã ra sau, miệng thổ huyết.

"Chuyện không liên quan đến hắn, là lỗi của ta. Ngươi đừng hủy đi tay của hắn, ngươi không được làm vậy!"

Minh Tâm biết không thể ngăn cản được, chỉ có thể ôm chặt Quân Lang Tà, không cho  Quân Lang Tà bẻ gãy tay Vĩnh Ninh, nhưng hắn vẫn chậm một bước, tay phải vừa mới cầm dao cạo của Vĩnh Ninh trong tức khắc đã răng rắc một tiếng bị chặt đứt.

Quân Lang Tà đã ra tay thủ hạ lưu tình, lấy tác phong làm việc của hắn ắt phải phế đi cả hai tay, nhưng hắn biết nếu làm vậy chỉ càng làm cho Minh Tâm cảm thấy chán ghét hắn thêm mà thôi.

"Tóc của Lam nhi, nếu kẻ nào dám động đến, cái giá phải trả đó chính là mạng."

Tên điên! Minh Tâm bị  Quân Lang Tà ôm vào trong ngực, trong lòng chỉ có hai chữ đó mới có thể hình dung được nam nhân này.

Dục vọng độc chiếm đáng sợ, ôn nhu đáng sợ, thứ tình cảm đáng sợ.....Minh Tâm cảm thấy trong lòng một mảnh vô lực,  Quân Lang Tà càng ngày càng mê đắm hắn, còn có thể ghé vào tai hắn mà nhỉ non "yêu ngươi" lời nói như ma chú làm cho hắn ngủ không được.

----------------------

Mỹ nhân đang nghĩ đến cái gì mà xuất thần vậy?"

Minh Tâm hoàn hồn, thầm nghĩ: Người này sao lại xuất hiện ở đây?  Quân Lang Tà vừa đi, tuy rằng người này lúc trước phi lễ mình, nhưng cũng từng giúp mình, hắn không muốn người này kết cục giống như Vĩnh Ninh.
"Ngươi đi mau."

"Mỹ nhân,  Quân Lang Tà sớm đã đi xa, là ta đặc biệt tới tìm ngươi đấy."

Người này không muốn hiểu Minh Tâm cũng đành mặc kệ, hơn nữa, hắn cũng không thích danh xưng" mỹ nhân" này.

"Mỹ..."

"Lam Diên."

Hoa Mục Yên có được tên mỹ nhân, cười càng thêm vui vẻ.

"Diên Diên, ta tới là muốn giải thích với ngươi, lần trước là do ta không đúng."

Đột nhiên lấy ra một vòng hoa màu tím, làm cho Minh Tâm khẽ ngạc nhiên, nam nhân này vì muốn tới đây giải thích mà không ngại lẻn vào Tư Vũ các sao?

"còn có, con chim nhỏ kia ta cũng mang đến, thương tích của nó đã tốt hơn phân nữa, nhưng vẫn chưa được lưu loát."

Hoa Mục Yên  vươn tay, chim nhỏ liền nhảy múa ngay tại bàn tay hắn, ánh mắt đáng thương nhìn Minh Tâm.

Minh Tâm không nhận hoa, nhưng lại cẩn thận đón lấy con chim nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu, chim nhỏ bộ dáng như hưởng thụ, còn kêu lên vài tiếng.

"Nó đành giao lại cho ngươi, sau này ta lại đến xem tiểu tròn tròn."

Minh Tâm không phản ứng nữa, Hoa Mục Yên đã rời đi, lưu lại một mảnh giấy nhỏ, bên trên viết: tên của chim nhỏ "tiểu tròn tròn".

Nam tử đột nhiên đến là muốn biết tên của hắn, nhưng đưa chim nhỏ và mảnh giấy kia khiến Minh Tâm trong lòng có chỗ không được tự nhiên.

------------------------------
Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net