chương 44: Thực hiện được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tay Vĩnh Ninh bị thương, thời gian sau đó đều ở trong phòng dưỡng thương, Minh Tâm thường xuyên đến thăm, lúc trước có Vĩnh Ninh làm bạn giúp vơi đi nhàm chán, hiện tại Vĩnh Ninh trở nên như vậy, Minh Tâm vô cùng tự trách.

"Thử thu trà**người ta mới vừa đưa đến đi, hương vị cũng không tệ."

Vĩnh Ninh sai bảo hạ nhân rót trà, tay trái hắn vẫn có thể động được, tay phải nếu điều dưỡng tốt qua một đoạn thời gian sẽ khỏi.

Minh Tâm không chút nghi ngờ, nâng chén uống một ngụm, sau đó không khỏi khen trà có hương thơm ngát, ngay  lúc Minh Tâm không để ý, đáy mắt Vĩnh Ninh hiện lên một tia tinh quang.

Tay đã bị gãy lại không có được tâm của người nọ, hắn không cam tâm, Minh Tâm cần nội lực, vừa vặn có Hoa Mục Yên thường xuyên chạy đến tìm Minh Tâm, vậy thì cứ để Hoa Mục Yên bổ sung nội lực cho Minh Tâm đi, đúng là rất vừa ý hắn.

"Vĩnh Ninh, lại đau sao?"

"Ừm, vừa mới thay thuốc, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút."

Minh Tâm thấy Vĩnh Ninh lộ vẻ mệt mỏi, cũng không muốn nán lại liền cáo từ.

Đi ngang qua vườn, Minh Tâm dừng bước, nhìn thấy một vị đại bá đang tu sửa hoa cỏ, nhưng lại cảm thấy bóng dáng người nọ rất quen thuộc.

Ý Thành giải đáp thắc mắc cho Minh Tâm:

"Công tử, đó là Phú quản sự."

Minh Tâm kinh ngạc, chẳng lẽ có đến hai người Phú quản sự sao? Nhìn niên kỉ người nọ khẳng định cũng quá lục tuần*.

Ngay lúc này, lão nhân đã đứng lên xoay người, nhìn thấy Minh Tâm liền xoay người hành lễ.

"Phú quản sự?"

Minh Tâm không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này như thế nào, vị lão nhân gia trước mắt của mình chính là vị trung niên tóc đen bộ dạng văn nhã trong trí nhớ trước kia, nay mặt đầy nếp nhăn, tóc trắng xóa....

"Công tử, Phú mỗ hiện tại là người quản lý phiến vườn này, nếu rảnh công tử có thể đi dạo đến đây, tùy ý chọn một ít hoa mang về."

Minh Tâm ôm trong tay một chậu hoa lan, trở về Tư Vũ các, tâm tình phức tạp, Phú Lâm quả thực rất rộng rãi, vì phượng hoàng đồ trên lưng mình mà trả giá bằng công lực suốt đời, thanh xuân, giờ trở thành gần như một phế nhân phụ trách mảnh vườn lớn như vậy, đó là yêu cầu do chính y đưa ra, hắn phục vụ Quân Lang Tà tận lực, nhưng cũng thực tự do tự tại, không ràng buộc bởi ước khế.

'Công tử, chủ tử tính cách trước giờ cuồng ngạo, hắn cũng sẽ không biểu đạt ra bên ngoài, Phú Lâm chưa từng thấy hắn đối đãi với ai lại thật lòng như vậy, thỉnh ngày hãy quý trong chủ tử.'

Phú Lâm không biết rằng, cưỡng cầu sẽ không có kết quả, Quân Lang Tà với mình chính là hai người hai thế giới. Minh Tâm kéo kéo áo, có điểm khô nóng, rõ ràng là đã cuối thu, hắn cũng chỉ ôm một cái chậu hoa nhỏ mà thôi.

Vừa vặn trên bàn có một ly trà, Minh Tâm liền cầm lấy.

"Choang--"

Chén trà bị ám khí bay đến đánh rơi ra, Minh Tâm giật mình, cũng may hắn đúng lúc lui về, tay cũng không bị thương.

"Thế nào, có bị thương không?"

Người vừa tới phá cửa sổ bay vào, chính là người mấy hôm nay đuổi không đi Hoa Mục Yên, Minh Tâm nhìn lại nước trà đang ăn mòn mặt bàn, phát ra âm thanh xèo xèo, thở dài trầm mặt.

Minh Tâm bị Hoa Mục Yên kéo đến bồn rửa tay tẩy trừ đi mu bàn tay, tay chỉ có chút nóng, không đáng lo ngại, nhưng thật ra trong nước lành lạnh làm Minh Tâm thoải mái.

"Sao mặt lại đỏ như vậy?"

"Đừng đụng vào!"

Minh Tâm bị Hoa Mục Yên vỗ nhẹ hai má, theo phản xạ né tránh đi, hắn ngăn Hoa Mục Yên đang muốn nắm lấy tay mình.

Minh Tâm kinh sợ mình lại phát tác cổ vương, mà nội lực  Hoa Mục Yên là thứ hắn đang cần lúc này, sao đột nhiên hắn lại bị phát tác như vậy? Đã rất lâu hắn không có nhu nhầu cấp bách như vậy, hai người hiện đang ở cùng một chỗ mà Hoa Mục Yên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì.

"Ngươi đi mau, đừng nhìn ta......Mau lên, nơi này không chào đón ngươi."

Minh Tâm đẩy Hoa Mục Yên đang muốn tiếp cận ra, Hoa Mục Yên vốn cũng rất thành thật quy củ,nhưng hắn không tin Hoa Mục Yên có thể ngồi yên mà trong lòng không loạn.

Minh Tâm một lòng không muốn Hoa Mục Yên lưu lại, đơn giản nghĩ phải đẩy cửa để  Hoa Mục Yên rời đi, lại không biết chính mình đã mị thái không chịu nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn mê hoặc động lòng người mà câu nhân, lời nói hổn hển thều thào, thân thể mềm mại tản ra mùi hương ngọt ngào, phát ra tình cổ, hương thơm mê hoặc, làm cho Hoa Mục Yên một trận tâm thần nhộn nhạo, Minh Tâm như thế là đang muốn đuổi hắn hay là mời gọi hắn đây?

Động tác thuần thục nhanh gọn, Hoa Mục Yên đem người ôm vào trong ngực, mỹ nhân trong lòng giãy dụa làm tim hắn đập nhanh hơn, đã lâu như vậy không được nhìn thấy phượng hoàng đồ, hiện tại mỹ nhân động lòng này sắp cho hắn thấy rồi.

"Không..... Không phải như vậy! Buông ra, ta không cần......"

Hoa Mục Yên đem Minh Tâm ôm đến một chỗ. Không cần? Cơ hội hiện tại tốt như vậy, hắn không nhìn phượng hoàng đồ mới là kẻ ngốc. Minh Tâm động tình trong lòng tâm tính thiện lương, đôi mắt mê ly, cái miệng mê người nhỏ nhắn hé mở......Khuôn mặt câu hồn nhỏ nhắn này, rốt cuộc hắn cũng đã có thể chính mình thấy được! Chỉ một lần nhìn qua bóng dáng đã khiến hắn dục hỏa bành trướng, sao có thể không cẩn thận đánh giá cơ chứ?

Đem Minh Tâm thả trên giường, Minh Tâm đôi tay phản khán yếu ớt dễ dàng bị Hoa Mục Yên nắm lấy, hắn một bên cởi bỏ đai lưng của Minh Tâm, xả hạ ngoại bào, cởi đến trung y, Minh Tâm thân mình nóng bỏng lại rất mềm dẻo, y phục cởi ra cũng rất dễ dàng.

"Ưm.."

Thật mẫn cảm! Khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ẩn nhẫn, mồ hôi đổ xuống xương quai xanh tinh xảo, thân mình uốn cong như muốn mời người lâm hạnh, thật sự là yêu tinh!

Minh Tâm kì thật đã bắt đầu đau bụng, hắn khao khát nội lực, càng thống khổ thì sắc đẹp càng thêm nhiễm tình, mà Hoa Mục Yên một bên cũng không biết, nếu hắn không truyền nội lực cho Minh Tâm, Minh Tâm cũng chỉ biết đau đớn run rẩy, căn bản không thể hưởng thụ gì.

Cố tình ngay lúc Hoa Mục Yên sắp nhìn thấy được phượng hoàng đồ thì chủ nhân của Tư Vũ các đã trở lại.

"Bang--" 

Cửa bị mở mạnh, người bên trong cuộn người đau đớn làm cho Quân Lang Tà sục sôi lửa giận, cửa sổ bên cạnh bị mở ra, gió thổi lộng bay màn trướng, hoa mai khẽ lượn lờ.

"Ta..... Đau..."

Minh Tâm phát ra tiếng động làm đảo loạn tâm Quân Lang Tà, hắn lao đến bên giường, đập vào mắt là một mảnh hỗn độn, Minh Tâm khuôn mặt nhỏ nhắn làm cho hắn không khỏi đau lòng.

Quân Lang Tà nâng mặt Minh Tâm lên, hôn trụ đôi môi lạnh băng, làm cho minh tâm thấy ấm ám áp, tay kia nâng chưởng, cuồn cuộn rót nội lực vào, thẳng đến khi Minh Tâm dịu đi.

---------------------

Hoa Mục Yên nấp tại chỗ tối trong lòng ảo não thầm rủa: Tuyệt đối không có lần thứ ba! Hắn làm sao biết được Minh Tâm là đang muốn nội lực! Đến thời khắc mấu chốt hắn hiểu thứ Minh Tâm cần thì Quân Lang Tà đã trở lại, Quân Lang Tà không có khả năng sẽ đến đúng lúc như vậy, mỗi lần hắn đến đều chọn lúc Quân Lang Tà đi vắng, hơn nữa Hàm Nguyệt công chúa còn cố ý giúp hắn, như vậy sai lầm lần này chỉ có một khả năng duy nhât, là có kẻ muốn Quân Lang Tà bắt quả tang hắn thông dâm. Tiểu Diên Diên, bên người ngươi thật lắm kẻ nguy hiểm a!

Hoa Mục Yên buồn bực trở lại chỗ ở của mình, vừa trở về chợt nghe thủ hạ bẩm báo hành động của Hiển vương, làm buồn bực của hắn cũng vơi đi phân nửa, nghĩ: trai cò đánh nhau, hắn vẫn nên làm một ngư ông an nhàn thì hơn.

Ngôn Triệt đứng một bên nhìn tâm tình của chủ tử nhà mình biến hóa, có chút không rõ, chỉ một tên hòa thượng thì có cái gì tốt? Chỉ cần chủ tử muốn thì loại mỹ nhân nào lại không có, mỹ nhân đầu bảng cũng có vài vị, cũng có mỹ nhân nhât kiến chung tình với chủ tử nhưng chưa thấy lần nào chủ tử lại để ý tâm tư như hòa thượng này.

Hoa Mục Yên đoán chừng cả đời này thứ gì cũng không thiếu, nhưng mà chính lúc đi tranh thủ tình cảm thì phi thương thiếu sót, có lẽ là cùng người khác tranh đoạt lạc thú mới mẻ, dù sao hắn tâm tư cũng đã động, vũng bùn này hắn muốn tham gia vào.

-----------------------

Ngày hôm sau.

Minh Tâm vừa tỉnh, liền thấy Quân Lang Tà đang ngồi tọa khí trong phòng, không khỏi khó tránh một tia ửng đỏ xấu hổ trên mặt, đều do hắn tối hôm qua không biết tiết chế mới làm cho Quân Lang Tà mất nhiều nội lực như vậy, khiến cho Quân Lang Tà bây giờ nhìn qua như nguyên khí đại thương.

Quân Lang Tà sẽ như thế, bởi vì long phượng đồ ức chế, nội lực của hắn đối với cổ vương không rõ, chỉ có thể so với trước tiêu hao ngày càng nhiều nội lực cho Minh Tâm, Minh Tâm cũng vì điểm này mà cảm thấy áy náy, mặc dù có điểm áy náy nhưng Minh Tâm vẫn không thể chấp nhận được Quân Lang Tà. Có điều một ngày này thái độ của Minh Tâm đối với Quân Lang Tà hòa hoãn không ít, hai người cùng nhau dùng cơm, còn khó có được Quân Lang Tà đồng ý cùng Minh Tâm rời bảo du ngoạn. Nhưng Quân Lang Tà lựa chọn là du ngoạn trên sông, Minh Tâm sợ nước, càng say thuyền.

Tại sao Quân Lang Tà lại đồng ý đưa Minh Tâm ra ngoài? Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, kì thật Quân Lang Tà lúc này cũng chỉ muốn làm cho Minh Tâm vui vẻ, ở lại trong bảo, đối với Minh Tâm như giam lỏng, mà hắn cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Minh Tâm được, sau khi việc Minh Tâm bị rơi xuống hồ, Quân Lang Tà cố ý muốn cùng Minh Tâm tiếp xúc, hiểu biết Minh Tâm, cũng làm cho Minh Tâm hiểu biết hắn, nếu Minh Tâm đã không thích ở lại trong bảo, vậy thì chỉ có xuất môn.

Minh Tâm say thuyền, liền không muốn làm gì nhiều, coi như Quân Lang Tà nhặt được một cái tiện nghi, nhưng so với mong muốn ban đầu của hắn cũng có chút bất đồng, Minh Tâm vốn kiệm lời, hiện tại càng thêm trầm mặc, Quân Lang Tà cũng chỉ đành ôm Minh Tâm ngắm phong cảnh, giúp Minh Tâm giới thiệu cảnh vật, còn giúp Minh Tâm ấn huyệt giảm bớt việc say thuyền. Kỳ thật bởi vì trạng thái của Minh Tâm, Quân Lang Tà cũng không có bao nhiêu tâm tư để ngắm phong cảnh.

Nhìn Quân Lang Tà săn sóc ân cẩn tỉ mỉ, Minh Tâm không khỏi thở dài trong lòng, cùng có chút nói không nên lời.

"Chủ nhân, phía trước có thuyền quan."

"Là ai?"

"Không có dấu hiệu rõ ràng, nhưng cũng không giống như là quan gia bình thường."

"Vậy thì không cần ngừng."

Nguyên lai Quân Lang Tà lần này xuất môn không chỉ là du ngoạn trên sông, mà còn xuống làm việc khác, biệt viện hội quán của Ân Si bảo, hắn là đang muốn dẫn Minh Tâm đi xem.

-------------------------

*lục tuần: khoảng 60 tuổi
**thu trà: loại trà thường dùng vào mùa thu
( giải thưởng thánh nhọ của năm sẽ được vinh danh xuất sắc trao cho Hoa tiểu công của chúng ta :)))
Hoa tiểu công said: đen thôi, đỏ quên đi )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net