chương 45: Si niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nhẹ từ từ, thu ý nồng đậm, hai bên bờ sông phong cảnh đẹp nao lòng.

Quan thuyền kia đi rất chậm, thủ hạ của Quân Lang Tà đại khái cũng biết thuyền không đánh dấu đó không thuộc thuyền của Hiển vương. Hai thuyền tương phản phương hướng, di chuyển không giống nhau.

Một chốc sau, trên thuyền bước ra hai vị nam tử, một vị chính khí nghiêm nghị, mặc quan phục tứ phẩm của Nguyên quốc, một vị khác mặc trang phục dị quốc, gió nhẹ cuồn cuộn thổi tung vài sợi tóc trên trán, ngũ quan như khắc, người này toàn thân cao thấp tản ra một loại khí chất vương giả, trên khuôn mặt tuấn mỹ không kiềm chế được hiện lên lúm đồng tiền.

"Thiếu bảo đại nhân, đó là thuyền của Ân Si bảo."

Nghênh đón sứ thần Thừa quốc là thái thường tự thiếu khanh Tần Hạo.

"Thái thành địa linh nhân kiệt, chỉ nổi danh về thiên hạ võ lâm thế gia, mà còn có tiêu dao Cửu Tiên Du."

Tần Hạo phân tích lời nói của nam tử, nghĩ rằng nam tử muốn đi đến Cửu Tiên Du, bản thân hắn không thích đi hoa lâu, nhưng quan viên giao tiếp khó tránh ra vào nơi tửu  sắc.

"Có phải thiếu bảo đại nhân muốn đi Cửu Tiên Du?"

"Không cần, lần này hành trình nhanh, Tần đại nhân vẫn nên theo kế hoạch từ đầu đi."

Tần Hạo hiểu ý cười, người này là người tối qua hắn gặp, là sứ thần chính trực uy nghiêm, tuổi trẻ đã ủy nhiệm là thiếu bảo Thừa quốc, suốt dọc đường vị này giữ thân trong sạch, nam nhân tuổi trẻ tuấn lãng liên tiếp được chúng nữ tử ưu ái, hắn trước giờ tiếp đãi qua bao nhiêu sứ thần, cơ hồ mỗi lần đều ghé thăm Cửu Tiên Du, mà vị thiếu bảo này liền trực tiếp bỏ qua, đúng là khó có được.

Hoàn Nhan Dụ Chân nhìn thấy thuyền có dấu ấn hắn ưng, sớm biết đó là thuyền của Ân Si bảo, hắn đặc biệt chú ý nó, vì vội thoáng nhìn qua, lại nhìn thấy nam tử bên dưới áo choàng của Quân Lang Tà, trong gió loạn che đi khuôn mặt của nam tử áo trắng, nhưng có thể đoán được dáng người rất tốt, mà Quân Lang Tà cũng đặc biệt yêu thích người nọ.

Hoàn Nhan Dụ Chân chưa từng gặp qua Quân Lang Tà, theo phong cách con thuyền cùng với danh tiếng của nam nhân, có thể phán đoán người nọ là bảo chủ trẻ tuổi trong lời đồn, nhưng không nghĩ tới, Quân Lang Tà lãnh khốc kia lại yêu thích lam nhan*.

Thuyền của Ân Si bảo dần đi xa, Hoàn Nhan Dụ Chân thu hồi tầm mắt.

Lúc này có người bẩm báo sự vụ cho Tần Hạo, Hoàn Nhan Dụ Chân tạm lánh mặt.

Thuyền quan này không đi Cửu Tiên Du nhưng trên thuyền có nhiều vật phẩm cần nhập vào, cho nên vẫn nghỉ vào một trạm dừng ở Thái thành.

Hoàn Nhan Dụ Chân trở lại quê hương, khi tự mình đi vào Nguyên quốc, tâm tình có chút không thể bình tĩnh, hắn vẫn chờ mong có thể nhìn thấy thiếu niên mà mình vẫn luôn mơ thấy, nói đến cũng thật buồn cười, người nọ chẳng qua là được vẽ trong bức họa, cũng không biết có thật sự tồn tại hay không,  bức họa này là hắn nhìn thấy khi mới mười ba tuổi, nếu không phải vì thân phận lẫn đảng phái tranh giành quyền lực, hắn đã sớm đến Nguyên quốc tìm kiếm tiên tử trúc lâm trong tranh.

Tiên tử trong tranh kia ăn vận thanh lịch tao nhã, tại giữa rừng trúc thản nhiên thưởng trà, nhàn nhã thích ý, tiên tử thản nhiên tươi cười, tràn đầy ấm áp hạnh phúc, cử chỉ tao nhã, ấn định khác với người thường, bức họa kia không lưu lại tên, không thể biết được thân phận của người nọ, thậm chí có chút hư vô mơ hồ, nhưng Hoàn Nhan Dụ Chân chính là đã trầm mê trong đó. Chỉ biết người đó là người Nguyên quốc, giống như mò kim đáy bể, những người mà Hoàn Nhan Dụ Chân phái đi thăm dò đều không mang về tin tức của người đó.

Lúc này, cận vệ gõ cửa, được Hoàn Nhan Dụ Chân cho phép, đẩy cửa tiến vào.

"Chủ thượng, đây là thư mà Hoa lâu chủ đưa đến."

Hoàn Nhan Dụ Chân xem thư có kim ấn hoa mai, phán đoán Hoa Mục Yên hiện đang ở Thái thành, Hoàn Nhan Dụ Chân cùng Hoa Mục Yên giao tình cũng xem như không tệ, chính là âm thầm qua lại, Hoa Mục Yên cũng biết Hoàn Nhan Dụ Chân muốn tìm người trong bức họa, nhưng Hoa Mục Yên lại chưa từng xem qua bức họa, bức họa kia đối với Hoàn Nhan Dụ Chân không khác nào bảo bối, hắn cùng không cần dùng đến thế lực của Hoa Mục Yên để tìm người, hơn nữa Hoa Mục Yên vốn yêu thích mỹ nhân, quan hệ hai người mặc dù giao hảo, nhưng xét về phương diện này, Hoàn Nhan Dụ Chân thật sự không muốn cùng Hoa Mục Yên chia sẻ.

"Tiểu Chân...."

Chỉ hai chữ đã làm cho Hoàn Nhan Dụ Chân đầu nổi hắc tuyến, khó khăn chịu đựng cảm xúc muốn hủy đi bức thư mà tiếp tục đọc xuống phía dưới.

"......mỹ nhân Nguyên quốc quả nhiên danh bất hư truyền, có lẽ ta sẽ dẫn một vị mỹ nhân về, khẳng định so với tiên tử kia của người còn tuấn tú xinh đẹp gấp trăm lần....."

-------------------------

*lam nhan: nam nhân xinh đẹp, khác với hồng nhan

(xem tới đây cảm giác muốn spoil ghê vì có sắp tình tiết quan trọng, nhưng thôi nhịn để các thánh tiếp tục não bổ vậy.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net