chương 46: Mang thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch--"

Chỉ kịp nghe âm thanh vang lên, Hoàn Nhan Dụ Chân và cận vệ còn chưa kịp phản ứng thì đã xuất hiện người có ý đồ muốn đoạt đi bức tranh, nhưng tức khắc trên cổ người nọ cũng xuất hiện một ánh đao chói lọi.

"Tiểu Chân thật manh động, cẩn thận đao kiếm không có mắt."

Hoa Mục Yên vẫn như cũ bình tĩnh, ý cười ôn nhu, không thèm để ý cây đao kia có thể tùy thời cắt đứt yết hầu hắn, đương nhiên hắn đành đem bức họa trả lại. Cầm lại bức họa trong tay,Hoàn Nhan Dụ Chân cũng thức thời thu lại đoản đao,  cận vệ bên cạnh trợn mắt há mồm, lưu lại mồ hôi lạnh, chỉ khi nghe thấy mệnh lệnh ý bảo rời đi của chủ tử, hắn không dám ở lại lập tức cáo lui.

Không phải cận vệ vô dụng, mà là võ công hai người đã lợi hại người sức tưởng tượng, nhanh như thiểm điện, gần như làm cho người bên ngoài không thấy rõ động tác, chiêu thức bọn họ dùng biến hóa khôn lường, khinh công thượng thừa, nếu thật sự đánh nhau, chiếc thuyền này e rằng sẽ bị hủy.

"Tiểu...."

Hoa Mục Yên vừa mở miệng đã nhận được ánh mắt tràn đầy sát khí.

"Khụ khụ, Dụ Chân, nếu đã đến Thái thành, ta mời ngươi đi Cửu Tiên Du."

Hoa Mục Yên ý định lần hai muốn cướp đi bức họa nhưng nhận thấy Hoàn Nhan Dụ Chân bảo hộ kín kẽ nên đành từ bỏ ý định, rời đi tầm mắt.

"Không ngoài dự đoán, Hoàn Nhan Dụ Chân bỏ ra một câu "không có hứng thú".

Nhiều lần nhìn lén bức họa bất thành, càng làm cho tâm tình Hoa Mục Yên ngứa ngáy, vốn dĩ hắn biết đó là cơ mật bảo bối của Hoàn Nhan Dụ Chân, hắn cũng hiểu biết Hoàn Nhan Dụ Chân nhưng Hoa Mục Yên đã quyết ngày nào đó nhất định phải xem qua, hắn không tin hắn lại không làm được!

"Ngươi đi lâu như vậy, cũng nên thả lỏng bản thân một chút, ngoại ô Thái thành có một ôn tuyền lộ thiên, có muốn đi cùng ta tắm rửa không?"

Đi ôn tuyền tắm rửa quả là một ý kiến không tồi, Hoàn Nhan Dụ Chân chắc chắn sẽ không bạc đãi chính mình, cũng quả thực đường xá mệt nhọc liền đáp ứng.

Hai người rời thuyền đổi thành cưỡi ngựa, sau ba nén nhang liền đến.

Hoàn Nhan Dụ Chân thấy Hoa Mục Yên đang kinh ngạc, khi hắn nhìn đến liền thấy một chiếc xe ngựa cũng đi đến ngay phía sau bọn họ, Hoàn Nhan Dụ Chân càng kì quái, Hoa Mục Yên không để tâm đến có mỹ nhân hay không trong xe ngựa đã thúc giục hắn vội đi vào. Bước xuống dưới xe ngựa xa hoa là một thiếu niên tuấn tú, nhìn đoàn đội bảo hộ thiếu niên có thể thấy được thân phận không tầm thường. Hoàn Nhan Dụ Chân thu hồi tầm mắt, tựa tiếu phi tiếu lướt nhìn Hoa Mục Yên, thiếu niên kia nhìn Hoa Mục Yên ánh mắt ý vị sâu xa.

Lúc này Hoa Mục Yên trong đầu chỉ nghĩ đến mỹ nhân cùng Quân Lang Tà đang uyên ương ân ái, trong lòng đầy buồn bực, không còn tâm trí để tâm chuyện khác.

Bởi vì Minh Tâm đã ở tuyền xá, Hoa Mục Yên có điểm mất hồn mất vía, vừa xuống hồ được một lúc đã vội kiếm cớ để đi ra ngoài.

Hơi nước lượn lờ, tiếng nước đinh đương, đẩy ra bụi cây có thể nhìn thấy vị trí của mỹ nhân tắm, đúng lúc này, một cỗ hơi thở khác từ từ tiếp cận phía sau lưng. Hoa Mục Yên tức giận nhìn chằm chằm người đến Hoàn Nhan Dụ Chân đang cười trộm, hắn muốn nhìn lén Minh Tâm, cũng không muốn cùng người này nhìn, không, Hoàn Nhan Dụ Chân không thể nhìn được! Hai người liền như vậy giương mắt nhìn, không ai nhường ai.

Bên kia

"Không phải là ngươi không tắm sao..."

Minh Tâm vừa đem thân thể tiến vào trong nước liền lập tức thối lui đến vách tường bên kia, thì ra bởi vì Quân Lang Tà nói hắn không tắm nên Minh Tâm mới xuống tắm, kết quả chờ hắn thoát hết y phục, người lại chạy tới, nhìn người bên cạnh đang giải khai quần áo, Minh Tâm mới biết mình bị lừa, trong tiềm thức nổi lên cự tuyệt, nhưng lại sợ sẽ phát sinh một số chuyện hắn không thể khống chế, ngay lúc Quân Lang Tà xuống nước Minh Tâm muốn đứng lên.

"Ta.... ta không tắm nữa...."

Trước khi Minh Tâm kịp chuẩn bị đứng dậy đã bị Quân Lang Tà một phen nắm lấy, tại lúc Minh Tâm không để ý, ánh mắt Quân Lang Tà vụt qua một tia bi thương.

Quân Lang Tà đem Minh Tâm khóa vào trong ngực,

"Lam nhi, ta muốn ngươi phải thích ứng sự tồn tại của ta, chúng ta sẽ thành hôn."

Đột nhiên một cảm giác khác thường làm Quân Lang Tà mạnh mẽ quay đầu về phía xa xa bên cạnh ao, nơi đó đã khôi phục lại bộ dạng bình thường, Quân Lang Tà cười khinh miệt, ôm sát thắt lưng khiến khoảng cách hai người thu hẹp.

--------------------------

Kỳ quái, công tử đa tình lại có một mặt biểu tình như vậy sao? Giống như bị người khác đoạt đi bảo vật. Hoàn Nhan Dụ Chân không hiểu nổi, người mà Hoa Mục Yên nhìn lén lại là người mà Quân Lang Tà cực kì sủng ái, hắn có chút ngoài ý muốn, chưa kịp nhìn đến mặt nam sủng kia nhưng chỉ dựa vào dáng người cũng có thể đoán đối phương là mỹ nhân, có thể làm cho Quân Lang Tà lẫn Hoa Mục Yên mê muội như vậy chắc chắn không thể so sánh cùng bọn sủng thị thấp hèn kia được.

Hai người trở về mang theo trầm mặc, lúc này Hoàn Nhan Dụ Chân đột nhiên khí huyết dâng trào, nổi lên tâm hứng trêu đùa, phóng ra chưởng đánh tới Hoa Mục Yên. Hoa Mục Yên thiếu chút nữa đã bị tập kích, hắn nhảy đến một vị trí an toàn, trừng mắt nhìn Hoàn Nhan Dụ Chân.

"Tiểu tử ngươi muốn làm cái gì?"

"A...."

Đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai của nữ tử, Hoa Mục Yên lúc này mới biết Hoàn Nhan Dụ Chân vừa xuất ra một chưởng giúp hắn.

Hoa Mục Yên vận ám khí đánh trúng huyệt đạo, nữ tử kia liền bất tỉnh, đang lúc muốn tìm Hoàn Nhan Dụ Chân tính sổ, Hoàn Nhan Dụ Chân đã híp mắt cướp lời:

"Mỹ nhân mà Quân Lang Tà ái sủng thật xinh đẹp, đến âm thanh cũng rất dụ nhân...."

"Ngươi đã có người trong bức họa, không được mơ tưởng đến hắn!"

Hoàn Nhan Dụ Chân chờ Hoa Mục Yên xúc động mất khống chế, liền nhân cơ hội tiếp cận chế trụ điểm huyệt Hoa Mục Yên, có thể nội trong ba chiêu có thể chế trụ Hoa Mục Yên, Hoàn Nhan Dụ Chân cũng xem như kì tài.

"Hoàn Nhan Dụ Chân ngươi đừng làm chuyện khiến bản thân phải hối hận."

Hoa Mục Yên gần như nghiến răng nghiến lợi nói.

"Hối hận cái gì, khó được một hồi huynh đệ như thế này, cùng lắm ta đưa ngươi thêm mỹ nhân, thế nào?"

Hoa Mục Yên biết người nọ mang thù, ôm hận chuyện lúc trước hắn đưa mỹ nhân đến bên giường y, kết quả nữ nhân kia bị Hoàn Nhan Dụ Chân đá ra khỏi phủ, hắn cũng có một đoạn thời gian được liệt vào danh sách những người không được hoan nghênh của Hoàn Nhan Dụ Chân.

Đang nghĩ nghĩ, Hoa Mục Yên cổ đột nhiên tê rần, hắn bị đưa đến một cái dục trì khác, Hoa Mục Yên trong lòng mắng: Hay cho một cái Hoàn Nhan Dụ Chân, dám tính toán ta!

------------------------

Chúc mn đọc truyện vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net