chương 47: Tiền đặt cược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rào--"

Hoa Mục Yên theo đó trầm xuống ôn tuyền, khi sắp trầm xuống đáy hồ cũng là lúc phá giải được đạo, nếu người có công lực không tốt thì chết chìm là điều khó tránh.

"Hoa....Hoa lâu chủ....."

Thôi Dật Ly không nghĩ có thể gặp được Hoa Mục Yên ở đây, Hoa Mục Yên rơi vào hồ, lại đột nhiên trồi lên mặt hồ, làm cho hắn bị dọa hai lần, đến khi nhìn rõ được người nọ là Hoa Mục Yên thì lại kinh hỷ vạn phần.

Nhưng có vẻ là, Hoa Mục Yên đã quên thiếu niên trước mắt này. Lúc này Hoa Mục Yên toàn thân ướt sủng, hắn ăn mặc cũng không nhiều, quần áo dán lên người in ra dáng người hoàn mỹ bó sát, đầy mê hoặc. 

"Ngươi...."

Hoa Mục Yên thật sự đã quên thiếu chủ Cửu Tiên Du- Thôi Dật Ly này, hắn vốn tưởng người này sẽ giống như những nữ tử khác mà thét chói tai gọi người, người này lại có thể gọi danh hào của hắn, lại cố gắng nghĩ nghĩ một chốc, rốt cuộc cũng đã nhớ ra đối phương là ai.

"Thôi thiếu gia, đừng bận tâm đến ta, ngươi có thể tiếp tục."

Thôi Dật Ly chưa kịp phản ứng lại lời nói vừa rồi, đối phương đã muốn đứng dậy, dùng khinh công rời đi. Thôi Dật Ly khuôn mặt tràn đầy thất vọng, chính bản thân hắn đã không thể kiềm chế được mà yêu say đắm người nọ, lại vài lần tình cờ gặp nhau, làm cho thiếu niên càng hãm sâu, hắn đến tận đây để theo đuổi người nọ, một người muốn thay đổi không khó, thiếu niên nhu nhược hiện đại đang thay đổi, điều này ai có thể biết được.

"Thiếu gia!"

Người hầu của Thôi Dật Ly là tiểu Thu vừa nghe được tiếng vang, liền nhanh chóng tiến vào, nhưng khi hắn đến thì trong hồ chỉ còn lại Thôi Dật Ly nhìn theo phương hướng mà Hoa Mục Yên đã biến mất.

"Thiếu gia, muốn thay quần áo sao?"

"Thay quần áo."

Nhìn vào tình huống, tắm ôn tuyền sẽ không kết thúc nhanh như vậy, tiểu thu không rõ thiếu gia nhà mình vì sao lại muốn kết thúc nhanh như vậy, sau khi nghe được Thôi Dật Ly nói muốn tới đại đường mới biết được ngọn nguồn.

Tại một dục trì khác.

Trong hồ, Hoàn Nhan Dụ Chân nhắm mắt thảnh thơi, khóe miệng gợi lên độ cong, hắn nghe được tiếng bước chân, cũng không hề xoay người nói,

"Nhanh như vậy liền hóa giải xong?"

 cũng không muốn đáp trả, nếu là trước kia thì đã khác. Hoàn Nhan Dụ Chân cũng không đợi người nọ đáp trả, mở mắt, trong con ngươi đen mang theo ý cười, ý vị sâu xa. Hoa Mục Yên chạy đến nhanh như vậy, còn không phải là sợ Hoàn Nhan Dụ Chân sẽ đi nhìn lén sủng thị của Quân Lang Tà hay sao?

Mỹ thiếu niên kia thế mà lại không hấp dẫn được Hoa Mục Yên, thật có chút bất ngờ, Hoàn Nhan Dụ Chân cảm thấy Hoa Mục Yên trước mắt không giống người mà hắn đã từng biết.

"Dụ Chân, ngươi có nghĩ đến có thể người tình trong mộng của ngươi không tồn tại hay không?"

Hoa Mục Yên đột nhiên hỏi.

"Vậy ngươi có nghĩ để yêu một người là điều dễ dàng không?" Hoàn Nhan Dụ Chân hỏi lại.

Hoa Mục Yên giật mình, 

"Loại chuyện này làm sao có thể nói chính xác được."

Hoàn Nhan Dụ Chân nở nụ cười, công tử đa tình nay đã không giống như lúc trước, nếu là trước kia, hẳn là đã tiêu sái trả lời- không có khả năng.

Nhìn Hoàn Nhan Dụ Chân trong nụ cười ẩn chứa trêu tức, Hoa Mục Yên biết mình có điểm đuối lý, nhìn đến người này cho đến bây giờ cũng còn rất chấp nhất, nếu không cũng không có trải qua lâu như vậy mà vẫn chưa chết tâm tận lực tìm kiếm người kia.

"Chúc ngươi sớm ngày tìm được người trong bức họa."

"Cũng chúc ngươi được ở bên hắn cả đời."

Cả đời sao? lần đặt cược này quá lớn, Hoa Mục Yên sờ sờ cằm, nở nụ cười.

Đây mới là chân chính cười, Hoa Mục Yên trước giờ đều mang theo ý cười ôn nhu trên mặt, cái loại cười này tựa như một mặt hàng đẹp đẽ quý giá như giả tạo, nguy trang đi sự lãnh khốc bạc tình, không có người nào có thể khiến Hoa Mục Yên hứng thú trong trò chơi tình ái, nếu một ngày hắn quay đầu, hẳn là có thể thật tâm để yêu một người. Hoàn Nhan Dụ Chân nhắm lại hai mắt, tiếp tục hưởng thụ ôn tuyền, chờ hai người tắm rửa xong xuôi, Quân Lang Tà đã đi xa.

..........................................

"Hoa lâu chủ, xin dừng bước."

Hoàn Nhan Dụ Chân đứng khoanh tay chờ Hoa Mục Yên xử lý thiếu niên như  thế nào, Hoa Mục Yên vốn yêu thương mỹ nhân, cũng cực kì tàn nhẫn tổn thương tâm của họ.

"Cái kia......Ta......"

Hoa Mục Yên có thể dừng bước xem như đã nể tình, nhìn đến Thôi Dật Ly ấp a ấp úng, hắn cùng không còn bình tình,

"Có việc gì?"

Hoa Mục Yên thu lại ý cười, tràn ngập lạnh lùng cùng xa cách, Thôi Dật Ly tâm thần hoảng loạn cũng không có dũng khí để mở miệng, nói không nên lời.

Hoa Mục Yên liền xoay người rời đi, cùng Hoàn Nhan Dụ Chân cưỡi ngựa rời khỏi.

Sau khi Hoa Mục Yên rời đi, Thôi Dật Ly ảo não, trong lòng nói không nên lời, nhớ lại Hoa Mục Yên làm cho người ta áp bách, rùng mình cùng lãnh đạm, không chỉ không thể mở miệng, còn làm cho hắn toàn thân động đậy cũng khó khăn.

Bên kia.

Lâu Liên Dục thu được một vài tin tức, lão hoàng đến bị bệnh, vô cùng trông đợi pháp sư có thể mau đến, hơn nữa, nạn hạn hán tràn lan cũng cần được sớm ngày lập tế đàn cầu tế.

Mặt khác, ma giáo gần đây hoạt động thường xuyên, luôn ám chỉ hướng Ân Si bảo, hơn nữa bọn họ có lần truy tìm tung tích tả sứ của ma giáo lại biến mất trong địa phận của Ân Si bảo.

Cõ lẽ đây là cơ hội.

"Vương gia, chúng ta có thể mượn cớ ma giáo, lại đổi trắng thay đen, khiến cho Quân Lang Tà không thể không thoái nhượng chúng ta."

Khâu tướng đa đoan, suy nghĩ sâu xa, xâu chuỗi lại sự việc dâng lên mưu kế.

Lâu Liên Dục đã biết bảo chủ Ân Si chủ chính là Quân Lang Tà, hắn hoàn toàn xác định tin đồn mà bảo chủ muốn kết hôn kia chính là Minh Tâm, vô luận Minh Tâm có muốn hay không cũng không thể thành thân, nghe xong Khâu tướng phân tích, Lâu Liên Dục gật đầu tán thưởng, liền phân phó thuộc hạ hành động.

Ân Si bảo.

"Chủ tử!"

Vĩnh Ninh kinh ngạc trước người mới xuất hiện, mặt nạ quỷ mị, nhìn không hề nhận ra người nọ đang tức giận.

"Khụ--"

Một cỗ sát khí cường đại đánh thẳng vào ngực Vĩnh Ninh, công sức dưỡng thương lúc trước vì một chưởng này mà toàn bộ bị hủy, miệng chảy xuống máu đen, nhưng mà Vĩnh Ninh cũng không thật sự suy yếu như vậy.

"Mạng hắn là của bổn tọa, thứ cổ vương cần là cơ thể sống. Chờ việc này hoàn thành, tả sử hẳn là nên biết phải làm thế nào đi?"

".......Biết.......khụ khụ...."

"Ngươi là độc thể, nếu dùng dược loạn sẽ chỉ khiến lục phủ ngũ tạng của ngươi bị hao tổn. Mặt khác, Quân Lang Tà cũng không hề có dấu hiệu suy yếu, ngươi muốn cứu hắn?"

"Không phải, hắn đối với ta vô tình, ta tất nhiên sẽ không thủ hạ lưu tình."

"Vậy là tốt."

Vĩnh Ninh một thân mồ hôi lạnh, ngực ẩn ẩn đau, bên trong lưu lại một lọ độc hương sau khi giáo chủ rời đi.

Hắn khi nào có thể rời đi? Có lẽ ngay lúc kế hoạch thành công, nhưng hắn đi được sao?

Vĩnh Ninh cầm lấy lọ dược, đột nhiên cười lớn,

"Giáo chủ, ngươi rồi cũng sẽ đi theo con đường ngày xưa của ta."

Thế gian mấy ai qua được chữ tình, rõ ràng đã biết, lại trốn không thoát.

Quanh quẩn trong phòng chỉ còn lại âm thanh cười nhạo cùng chua xót...

-----------------------------




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net