chương 49: Trước hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhan Nguyệt so với hoa lê còn đẹp hơn, so với màn đêm còn yêu mị hơn, đuôi mắt còn thoáng sắc đỏ, đôi môi trơn bóng như cánh hoa hồng, khóe môi nở ra lúm đồng tiền diễm lệ mê người, đầu tóc bạc như hòa mê người phiêu dật, một mỹ nhân xinh đẹp nhưng chân thật, đến từng ngón tay cũng khéo léo tinh xảo.

Minh Tâm nhìn mỹ cảnh trước mắt đến ngẩn người, mãi đến khi Nhan Nguyệt sắp đi đến trước mặt, vẫn chưa hoàn hồn. nn có hơi thở giống như sư phụ, đặc biệt một thân thoang thoảng mùi thuốc khiến cho Minh Tâm không khỏi hoài niệm.

Sư phụ là thân nhân duy nhất của hắn, sau khi sư phụ viên tịch, hắn mỗi khi nhớ đến đều cảm thấy cô đơn tịch mịch, Minh Tâm hạ thấp tầm mắt, cánh cửa sổ ngăn cách một người bên trong một người bên ngoài, Minh Tâm không tự chủ đưa tay đụng chạm, thật giống như người đang trong mộng cảnh.

"Diên Nhi."

Minh Tâm bị một âm thanh nam tính nhu hòa gọi tỉnh, một người là tuấn mỹ nam tử trẻ tuổi, một người là hòa thượng trung niên, sao có thể ở cùng một chỗ được?

"Nhan Nguyệt, sao ngươi lại ở đây?"

"Không mời ta vào trong sao? Nếu hộ vệ phát hiện ta cùng với ngươi hẹn hò, không chừng ta sẽ bị hắn bầm thây vạn đoạn mất."

Hơi thở cùng tiếng bước chân của Nhan Nguyệt rất bình thường vững vàng, hóa ra đã không còn xiềng xích ở chân, Nhan Nguyệt đã trở nên mạnh mẽ.

Minh Tâm không cự tuyệt được sự ôn nhu này liền mở cửa, Nhan Nguyệt theo sau tiến vào. Minh Tâm một bụng nghi vấn chưa kịp mở miệng, Nhan Nguyệt đã nói,

"Ta cùng với Quân Lang Tà là kẻ địch, hắn trước kia giam ta cùng phong bế võ công, hiện tại ta đã khôi phục, ngươi có đồng ý đi cùng ta không?"

"Nơi này đề phòng nghiêm ngặt, ta không thể để ngươi bị liên lụy."

"Hoàn cảnh của Diên Nhi ta có thể hiểu được, lúc trước ta bị cầm tù tại Quân phủ, sống một ngày dài bằng một năm, chúng ta là bạn, thấy ngươi bị ép buộc. ta lo lắng thay ngươi."

Minh Tâm lời Nhan Nguyệt nói đúng là đã động đến chỗ đau của Minh Tâm, hắn muốn chạy trốn nhưng vẫn chưa có cơ hội, một người bị mù như thế còn muốn chạy trốn, chẳng lẽ hắn lại muốn cam tâm lưu lại?

"Ngươi bây giờ bản thân còn trị bệnh, nếu không đi, ta để lại thuốc ngươi nhớ phải dùng."

Nhan Nguyệt đưa cho Minh Tâm một lọ dược.

Minh Tâm có lúc sẽ đau bụng, choáng váng cùng đau đầu, trước khi còn có khi sáng sớm cả người vô lực, có điều sau khi có hình xăm, tình trạng như vậy đã ít đi, chỉ còn có đau bụng, khoảng cách thời gian phát bệnh khác nhau, có điều mỗi một lần đều là cho hắn đau đến chết đi sống lại, nội lực của Quân Lang Tà đã không còn mấy tác dụng, chẳng lẽ đây là số mệnh của hắn?

"Ngươi còn có đau bụng sao?"

Minh Tâm gật đầu.

"Lúc đau bụng thì ăn vào một viên, sau khi hoan ái thì đối với hai người đều tốt."

Minh Tâm né tránh ánh mắt, khuôn mặt hiện lên ửng đỏ. Nhan Nguyệt y thuật rất tốt, cánh tay hắn bị thương bởi đao được Nhan Nguyệt trị liệu cho đều không để lại sẹo, hiện tại Nhan Nguyệt đột nhiên nói đến chuyện phòng the, quả thực làm cho Minh Tâm thẹn thùng, nhưng lời nói của y giả nói ra, Minh Tâm cũng chỉ cảm thấy xấu hổ chứ cũng không có suy nghĩ gì thêm.

"Đưa tay cho ta."

Minh Tâm do dự một hồi, cuối cùng cũng cắn răng đưa tay qua. Nhan Nguyệt nhấc lên ống tay áo của Minh Tâm mà bắt mạch, trong lòng nghĩ, : Minh Tâm đang bắt đầu khôi phục công lực, cổ vương đã trưởng thành. Không nghĩ tới nhanh như vậy mà nội lực của Quân Lang Tà đã muốn vô dụng rồi.

"Thế nào?"

Minh Tâm hỏi.

Nhan Nguyệt trầm mặc, không lâu sau mới nói:

"Không quá khả quan, Diên Nhi đến giường nằm đi, ta sẽ kiểm tra lại bụng của ngươi."

Minh Tâm cũng không có nghi ngờ gì mà nằm trên giường, nếu y giả đã nói vậy, hắn chỉ cần phối hợp.

"Cởi bỏ ngoại sam cùng trung y, ta muốn kiểm tra vị trí dưới rốn."

Nơi đó đúng là nơi hắn thường bị đau đớn, Minh Tâm hoàn toàn tin tưởng Nhan Nguyệt, hắn đem toàn bộ vạt áo cởi bỏ, từng kiện quần áo rơi xuống, lộ ra thân thể hoàn mỹ, chờ Minh Tâm đem dây lưng cởi bỏ bộ ra vùng bụng bằng phẳng, Nhan Nguyệt đưa tay đặt lên bụng Minh Tâm, sau đó nhẹ nhàng xoa, bắt đầu kìm lại ở một số vị trí.

Minh Tâm cắn môi, ban đầu bình thường lát sau đã bắt đầu trở nên đau, còn có xu hướng ngày càng đau đớn hơn.

"Đau đớn như vậy, quả thực phiền toái."

Quả thật khó khăn hơn so với dự tính.

"Ta.... đau....."

Minh Tâm bắt đầu không chịu được.

"Nhan Nguyệt, đừng ấn nữa."

Minh Tâm mồ hôi ứa ra, hai tay co rúm túm lấy sàn đan, thân thể bắt đầu vặn vẹo, nếu không phải Nhan Nguyệt đang trị liệu, khẳng định Minh Tâm đã đẩy người nọ ra.

"Không được, ta không chịu nổi....."

"Cố nhịn một chút nữa."

"Nhan Nguyệt, đau quá....."

Minh Tâm giãy giụa muốn ngồi dậy, ôm chầm lấy Nhan Nguyệt, hắn không thể tiếp tục được nữa.

Minh Tâm quần áo không chỉnh tề, Minh Tâm lần đầu tiên ôm Nhan Nguyệt, Nhan Nguyệt dừng lại việc kích thích cổ vương, thân thể căng cứng.

Minh Tâm thở phì phò, thân thể hư thoát chỉ có thể ôm lấy Nhan Nguyệt.

Đột nhiên, Minh Tâm cảm giác có một cỗ lực ấm áp truyền đến bụng, Nhan Nguyệt ấy mà lại truyền nội lực cho hắn.

Không thể như vậy được, một khi có nội lực, hắn sẽ không thể kiềm chế bản thân mà càng ham muốn hút nội lực hơn, còn muốn ham muốn tham lam cơ thể nam nhân.

"Nhan Nguyệt, cứ mặc kệ đi, đừng lo cho ta."

"Ngươi đã đau đớn thành như vậy, đừng cậy mạnh nữa, thả lỏng."

"Ưm..Nhan Nguyệt.. Ta không cần"

Minh Tâm đã không còn sức để đẩy Nhan Nguyệt ra, nội lực cứ như thế tiến vào cơ thể hắn.

Minh Tâm bắt đầu toàn thân nóng lên, hô hấp ngày càng nặng. Lúc này, Nhan Nguyệt đút cho Minh Tâm thuốc lúc trước hắn mang đến.

"Diên Nhi, nếu mệt mỏi thì trước hết nhắm mắt ngủ một giấc, chờ ta xử lý tất thảy sẽ gọi ngươi dậy."

Minh Tâm mơ hồ, trong thanh âm tràn đầy mê hoặc, Minh Tâm quấn lấy Nhan Nguyệt, thân thể Minh Tâm chỉ có nhu cầu theo bản năng, nội lực của Nhan Nguyệt so với Quân Lang Tà càng làm cho Minh Tâm thấy thoải mái, hắn chỉ có thể muốn càng thêm muốn, vô lực khống chế.

-------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net