chương 50: Xuất tường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Tâm mở choàng mắt, hắn luôn không thể khống chế được liền phát tình, hiện tại những chuyện đã xảy ra hôm qua hắn đều nhớ rõ ràng, Minh Tâm tâm tình phức tạp, hắn cùng Nhan Nguyệt xảy ra quan hệ, Minh Tâm cắn môi, có chút ảo não, trên mặt ửng đỏ vài phần.

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ầm ĩ, Minh Tâm sực tỉnh, vội bắt lấy kiện quần áo nhanh chóng mặc vào, trong phòng một bóng người cũng không, Nhan Nguyệt không biết đã rời đi lúc nào, hiện tại bên ngoài xuất hiện khiến hắn lo có thể hộ vệ đã phát hiện ra Nhan Nguyệt.

Rất nhanh đã sửa sang xong, Minh Tâm đẩy cửa chạy theo hướng phát ra âm thanh. Bên kia là hai thanh ảnh đang đánh nhau, không phải là Nhan Nguyệt cùng Quân Lang Tà hay sao? Khí thế hai người cơ hồ đều không ai có thể chiếm được thế thượng phong, Quân Lang Tà cùng mọi người thì như hổ rình mồi, trong lòng Minh Tâm bắt đầu lo lắng.

"A--"

Đột nhiên Quân Lang Tà thiếu chút nữa đã một kiếm chém trúng Nhan Nguyệt, Minh Tâm kinh hãi, cũng bởi vì hắn phát ra tiếng làm cho Quân Lang Tà phân thần. Ngay lúc Quân Lang Tà phân tâm, Thường Hiên chưa được Quân Lang Tà phân phó đã vụt lên tấn công Nhan Nguyệt. Theo động tác của Thường Hiên, các hộ vệ cũng tiến lên đồng loạt tấn công Nhan Nguyệt.

"Nhan Nguyệt, cẩn thận!"

Minh Tâm khẩn trương không biết chính mình đang làm điều tối kị đối với Quân Lang Tà, mà Quân Lang Tà đầu tiên nhìn thấy Nhan Nguyệt bước ra từ phòng của Minh Tâm, sau đó là khi đánh nhau, Minh Tâm khẩn trương gọi tên nam nhân khác, hắn trong lòng như có ngọn lửa vô danh bùng cháy thiêu đốt tất cả lý trí.

Minh Tâm thích loại tiểu bạch kiểm như thế này sao? Quân Lang Tà không phục, vô cùng đố kị, hận không thể đem Nhan Nguyệt bầm thây vạn đoạn.

"Tránh ra!"

Quân Lang Tà lệnh những người khác lui ra, Nhan Nguyệt nếu không dùng động thì võ công chắc chắn không bằng Quân Lang Tà.

"Dừng tay!"

Minh Tâm còn đang muốn ngăn cản, Thường Hiên lập tức che trước mặt Minh Tâm.

Thường Hiên trước giờ đối với việc của chủ nhân hắn sẽ không lên tiếng, nhưng chủ nhân đối với Minh Tâm là yêu thích thật lòng, Minh Tâm không nên qua lại với tên giáo chủ ma giáo này.

"Lam công tử, chủ nhân đối với ngươi như thế nào ngươi nên biết, sao ngươi lại có thể phản bội chủ nhân."

Ngươi thì biết cái gì? Quân Lang Tà nắm giữ hắn, là tên bạo quân muốn chiếm lấy hắn, giờ lại nói hắn phản bội? Điều hắn lo lắng bây giờ là an nguy của Nhan Nguyệt.

"Hắn với ta trước giờ chưa từng có liên quan gì với nhau."

Minh Tâm âm thanh không lớn, nhưng vẫn rơi vào tai của hai người đang đánh nhau. Lời nói của Minh Tâm với chính là lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim của Quân Lang Tà, Quân Lang Tà cảm thấy tim mình như bị ai nắm lấy, đau đớn âm ỉ, hai mắt hắn trở nên đỏ sậm, càng thêm thống hận Nhan Nguyệt trước mắt, tấn công cũng trở nên mãnh liệt hơn.

Nhưng mà Quân Lang Tà gần đây nội lực tiêu hao cho Minh Tâm rất nhiều, cộng thêm việc Vĩnh Ninh hạ độc dược mãn tính cho hắn, làm cho hắn trở nên khó thở, cuối cùng cũng là dục tốc bất đạt.

Đột nhiên roi da của Nhan Nguyệt nhanh chóng đánh úp lại, nháy mắt vụt qua vai trái Quân Lang Tà, Quân Lang Tà lập tức y phục bị quật rách mà mở ra, huyết châu rơi xuống.

Hộ vệ lại một lần nữa ngăn trở trước mặt Quân Lang Tà, Nhan Nguyệt không ham chiến, liếc mắt nhìn về Minh Tâm, sau đó cũng bỏ chạy.

"Chủ nhân!"

Thường Hiên cùng chúng hộ vệ lo lắng thương thế của Quân Lang Tà, lấy võ công, công lực của Quân Lang Tà, rất ít khi mắc phải sai lầm như vậy.

"Không có việc gì, lui ra."

Quân Lang Tà tầm mắt tìm kiếm Minh Tâm, Minh Tâm ở cách đó không xa nhưng lại đối với việc Quân Lang Tà thị thương thì thờ ơ, trong lòng Quân Lang Tà một mảnh bi thương.

"Đừng đụng ta."

Minh Tâm ngăn cản Quân Lang Tà muốn kéo tay hắn, Quân Lang Tà bị động vào miệng vết thương, chút vết thương nhỏ này hắn một chút nhăn mặt cũng không, nhưng việc Minh Tâm không để ý tới hắn, chán ghét việc hắn đụng chạm, hơn nữa trước đó, khả năng Minh Tâm đã cùng Nhan Nguyệt ái muội với nhau, khiến Quân Lang Tà nhíu mi, trong lòng lạnh lẽo. Nhưng bởi vì bộ dạng này, Minh Tâm nghĩ đến chính mình đã làm đau Quân Lang Tà, liền có chút áy náy, Quân Lang Tà lần nữa kéo tay hắn, lần này Minh Tâm không phản kháng nữa, tùy ý để Quân Lang Tà lôi kéo hắn vào trong phòng.

Quân Lang Tà không xử miệng vết thương, ngược lại là đến phòng của Minh Tâm, Minh Tâm nghi hoặc, hắn nghĩ nghĩ muốn khuyên nhưng lại không mở miệng được, đơn giản đành trầm mặc.

Không lâu sau, Thường Hiên đưa tới thuốc trị thương cùng mấy thứ để tẩy trừ. Quân Lang Tà bảo mọi người lui ra, Minh Tâm thầm nghĩ hắn nên để lại một người có thể giúp hắn hỗ trợ xử lý vết thương.

Quân Lang Tà đem đem thuốc để trước mặt Minh Tâm, còn chính mình thì bắt đầu cởi y phục. Minh Tâm thất thần, thẳng đến khi Quân Lang Tà đã cởi hết nửa người trên, đem thuốc trị thương nhét vào tay hắn, hắn mới lĩnh ngộ, Quân Lang Tà là muốn hắn băng bó giúp y, Minh Tâm đối với việc băng bó vết thương không biết gì cả, nhìn lại vết thương dữ tợn kia, máu vẫn còn chảy, hắn chỉ có thể cố giúp Quân Lang Tà thượng dược.

Quân Lang Tà vẫn đang nhìn Minh Tâm, Minh Tâm buông xuống hàng mi rậm, càng nhìn càng thấy mặt Minh Tâm thật sự xinh đẹp, chỉ cần Minh Tâm ngoan ngoãn chịu ở lại bên cạnh hắn, như vậy hắn có thể quên việc Minh Tâm không an phận ngày hôm nay.

-------------------------------

*Xuất tường: nghĩa giống như trong câu "hồng hạnh xuất tường" ý chỉ người phụ nữ đã có gia đình nhưng vẫn có những mối quan hệ mập mờ khác bên ngoài, trong phần này ý nói Minh Tâm lăn nhăn :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net