chương 53: Vô Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai đội thuyền trên song giằn co, ánh lửa lượn sáng ngập trời như ban ngày. Một bên là ba chiếc thuyền lớn của Ân Si Bảo Quân Lang Tà có cả hộ vệ, thiết vệ quân, một bên là Hiển vương Lâu Liên Dục khí thế cuồn cuộn, Mặc Dương mang theo đặc chủng quân cũng đồng thời xuất hiện.

Võ lâm thế gia cường đại vốn là cái gai trong mắt của triều đình, Lâu Liên Dục nhiều lần mượn sức hành sự đều thành công, thế nên hắn cũng sẽ không thủ hạ lưu tình, vì mình mà lưu lại một cái hậu hoạn.

Bất quá lúc này, Lâu Liên Dục cũng không phải là muốn tấn công Ân Si bảo, Quân Lang Tà nếu án binh bất động, hắn cũng sẽ không tự chủ động gây nê xung đột.
Quân Lang Tà tay nắm chặt, ý bảo thủ hạ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt hắn quét tìm Minh Tâm, lại gặp Minh Tâm trên cánh tay nhiễm đầy hồng huyết, sắc mặt hiện lên lo lắng.

Phía trước, Mặc Dương ôm Minh Tâm, dưới chân nhẹ điểm mượn lực bay lên boong thuyền đứng cạnh Hiển vương, nhìn Minh Tâm rơi vào tầng tầng lớp lớp bảo hộ dày đặc, Quân Lang Tà ánh lên u ám trong mắt.

"Lam công tử, trước ăn viên dược hoàn nhằm giảm đau đớn này đã."

Minh Tâm đau đớn khẩn trương, Mặc Dương đã điểm huyệt cầm máu, sau cho Minh Tâm ăn một viên thuốc, trước khi Quân Lang Tà chưa rời đi, Minh Tâm không thể lui xuống trị liệu.

"Vương gia."

Mặc Dương đem Minh Tâm đến trước mặt Lâu Liên Dục, hắn giúp đỡ Minh Tâm, cảm giác Minh Tâm có phần trở nên cứng ngắt, hơn nữa, tay hắn đang cầm Minh Tâm bỗng cảm thấy lạnh đi. Lâu Liên Dục đón lấy Minh Tâm, giúp đỡ Minh Tâm đi đến đầu thuyền, làm cho Minh Tâm nhìn thấy toàn bộ tình hình phía trước.
Hai bên có vẻ đứng lên, đứng đối diện đầu thuyền với Quân Lang Tà làm cho Minh Tâm cảm giác bài xích, mặt hướng chếch sang một bên.

"Thỉnh vương gia trả lại đây khách quý của Ân Si bảo."

Minh Tâm đã sớm đổi lại ngoại trang của hòa thượng, tại đây Quân Lang Tà bất đắc dĩ không thể nói Minh Tâm là sủng thị của hắn hay nói là nam tử cùng hắn thành thân được.

"Bảo chủ có phải hay không là đã nhìn lầm rồi?"

Đối thoại lại cùng Quân Lang Tà chính là Khâu tướng "Chúng ta phụng mệnh vương gia tiếp pháp sư Minh Tâm hồi kinh, bảo chủ nếu cản trở thì há chẳng phải là kháng chỉ khi quân."

Lâu Liên Dục cảm giác được Quân Lang Tà trầm mặc, khóe miêng liền ôm lấy chút cười,

"Bảo chủ là bằng hữu của bổn vương, sao có thể giữ lại Minh Tâm pháp sư được? Nếu bảo chủ đến đây là hảo ý đưa tiễn, vậy còn gì bằng."

Như thế, Quân Lang Tà đã không thể đoạt lại được Minh Tâm, tối nay ma giáo đồng thời cũng đac quấy rầy bốn phân đường của hắn, hiện tại lại không thể công khai cùng Hiển vương trở mặt, nhưng đối diện người nọ lại chính là Minh Tâm, hắn có thể buông tay sao?

Hắn biết, nếu bây giờ buông tay, Minh Tâm sẽ càng chạy trốn xa hơn, Minh Tâm không yêu nên cũng không hận hắn, nếu giờ trốn đi, khẳng định sẽ hoàn toàn quên đi hắn.

"Vương gia, vị Minh Tâm pháp sư này có thể là giả."

Thường Hiên biết vật chứng minh thân phận pháp sư là Thất Bảo bội châu đã bị bọn họ chuyển về Linh Ẩn tự, tâm tư vừa chuyển liền đưa ra lời dị nghị.

Minh Tâm ngẩn đầu lên, hướng Thường Hiên lộ vẻ mặt không thể tin, hắn sao có thể đảo lộn trắng đen như vậy?

Lâu Liên Dục tựa tiếu phi tiếu, một tay cầm lấy tay Minh Tâm, một tay nâng cằm ái muội xem kĩ một phen, lại liếc về phía Quân Lang Tà đang một thân ngụy trang bình tình,

"Giả? Bổn vương không biết...."

Lâu Liên Dục lấy ra vật trong lòng, chậm rãi thả lại trên tay Minh Tâm, khinh miệt cười nói:

"Nếu hòa thượng có được Thất Bảo bội châu, có phải hay không chính là Minh Tâm pháp sư"

Quân Lang Tà mị mị hai mắt,các đốt ngón tay nắm tay phát ra âm thanh cạc cạc rung động, Lâu Liên Dục thế mà dám ở trước mặt hắn đùa giỡn Minh Tâm! Mà chuỗi Thất Bảo bội châu kia vốn bị hắn trả về Linh Ẩn tự lại xuất hiện trên tay Lâu Liên Dục?

Thường Hiên còn muốn nói cái gì, lại bị Quân Lang Tà ngăn lại, Hiển vương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, khiến hắn không có phần thắng.

"Minh Tâm, bảo chủ là bằng hữu của ngươi sao?"

Minh Tâm sợ hãi Quân Lang Tà, trước khi cũng từng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi Quân Lang Tà, làm cho Lâu Liên Dục cũng có lý do để tin tưởng, Minh Tâm cùng Quân Lang Tà trong lúc đó hai người này quan hệ không bình thường, cái loại quan hệ này tuyệt đối không thể tồn tại.

Minh Tâm sắc mặt trắng bệch, mất máu nhiều lại đứng yên thật lâu khiến cho Minh Tâm có cảm giác lung lay sắp đổ, Lâu Liên Dục đứng sau lưng hắn khẽ điểm nhẹ, Minh Tâm liền vô lực ngã vào lòng Lâu Liên Dục.
Lâu Liên Dục dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy nói,

"Nếu muốn thoát khỏi hắn phải chú ý đến lý do thoái thác."

Nhưng Lâu Liên Dục cũng không biết, hắn không cần nhắc nhở Minh Tâm, Minh Tâm đối với Quân Lang Tà căn bản là vô tâm.

Minh Tâm động động đôi môi tái nhợt, liền khán cũng không phản kháng, liền phun ra một câu, cũng không quay đầu:

"Ta không quen biết hắn."

----------------------------------------
Tội nghiệp Quân tiểu công bị vợ hắc hủi, còn anh Dục thì đúng chất cao thủ không bằng tranh thủ :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net