chương 56: Bao Trướng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ta thật không biết Hoa Lâu chủ đối với cầu phúc thức* tại hoàng thành có hứng thú.”

*thức: điển lễ, nghi lễ
Hoàn Nhan Dụ Chân quả thực chỉ đến sớm hơn một ngày so với Lâu Liên Dục  mà thôi, sáng sớm hôm nay đã bị Hoa Mục Yên kéo đi uống trà, kết quả là kéo đến bờ sông của thành lâu, còn ở nơi này thật lâu để chờ Lâu Liên Dục xuất hiện, liền xuất hiện tình cảnh như hiện tại- nhàm chán.

Lại nói, Lâu Liên Dục có gì đáng để chờ đợi? Hoàn Nhan Dụ Chân lúc ấy còn chất vấn Hoa Mục Yên:

“Chẳng lẽ ngươi cũng đến vì người mà Hiển vương ái mộ?”

Hoa Mục Yên bình tĩnh đáp:

“Dụ Chân nói rất phải, ta quả thật chính là vì như vậy.”

Rất khách khí trả lời, còn tưởng Hoa Mục Yên là vì một mục đích khác, vốn hắn còn nghĩ có thể trong đám người dò hỏi ra được điều gì, kết quả thật sự giống như lời Hoa Mục Yên nói, ở chỗ này là chờ một người.

Người nọ chính là người được Lâu Liên Dục hộ tống lên xe ngựa, cũng chỉ có hòa thượng đó mới có tư cách ngồi cùng vương gia, nghe nói là người được mời đến để cầu phúc- Minh Tâm pháp sư.

Kì lạ, Hoa Mục Yên nhìn không giống như sẽ vì tìm một hòa thượng mà chạy tới đây.

“Hay là Hoa Mục Yên bắt đầu tin vào phật? Hoặc là ngươi bắt đầu có lương tri rồi?”

“Dụ Chân, lâu nay không nghĩ rằng ngươi cũng sẽ có lúc sẽ nói đùa?”

“Làm sao. Ta nói này Hoa Lâu chủ, đứng ở chỗ này gió cũng đã thổi lâu như vậy, có phải nên mời ra dùng chút trà cùng điểm tâm rồi hay không?”

Hoàn Nhan Dụ Chân bị lôi đến đây cũng chưa được ăn qua cái gì, hắn khẳng định Hoa Mục Yên cũng giống như ăn chưa ăn sáng qua, đội ngũ Hiển vương đã đi xa, cũng nên để Hoa Mục Yên mời khách rồi.

“Muốn ăn cái gì?”

Hoa Mục Yên thu hồi tầm mắt, tỏ thái độ hào phóng.

Hoàn Nhan Dụ Chân sờ sờ cằm, tự hỏi, Hoa Mục Yên là kẻ có tiền, lần đầu tiên bọn họ đến hoàng thành nguyên quốc, hẳn là nên ăn chút mỹ thực của nơi đây.
Nhưng khi bọn họ vừa muốn bước lên xe ngựa đã có người ngăn lại,

“Thỉnh hai vị đại nhân chờ, chủ tử nhà ta có lời mời.”

Kẻ vừa nói là một nam tử bạch y trung niên mặt âm nhu trát phấn, nhìn cách ăn mặt, xem ra là hạ nhân của một kẻ phú quý nào đó, phía sau nam tử còn có mấy tên hộ vệ cường tráng.

Hoa Mục Yên cùng Hoàn Nhan Dụ Chân hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt: Muốn mời ta một bữa cơm sao? Ánh mắt kia đáp lại: Ngươi không có cửa đâu.

“Hai vị…..chờ một lát!”

Âm thanh tinh tế gọi hai người trở lại, nam tử trung niên không thể làm gì được hai người này, chỉ riêng Hoa Mục Yên một thanh bội kiếm ấn kí  hoa mai đã có thể thoài mái mà giải quyết đám hộ vệ ở đây, lại càng không nói đến người bên cạnh.

“Hoa tiền nguyệt hạ, được, vậy ta liền lấy gian phòng này.”

Cái Hoa Mục Yên chọn là trà lâu kỹ nghệ, nơi này rất nhiều người ngâm xướng, đương nhiên cũng rất ít người không được đón tiếp, trà lâu phong nhã này xưng là “hoa tiền nguyệt hạ” chẳng qua chỉ là so với thanh lâu có điểm hơn chút thôi.

Hoàn Nhan Dụ Chân tràn đầy hắn tuyến, thầm nghĩ nơi Hoa Mục Yên chọn nào có thể đứng đắn được.
Nhìn lâu quán này, âm nhạc thanh u, bên ngoài với bên trong là khác nhau, cũng may loại kỹ nghệ trong trà lâu này vẫn thực sự là sạch sẽ thanh bạch. Hoàn Nhan Dụ Chân lại nghiền ngẫm, thật ra khi đến một quốc gia, để có thể hiểu biết phong tình cũng thu thập tình báo chỉ có thể ở tại đây thưởng thức một phen.

“Hai vị khách nhân, có phải là lần đầu đến đây hay không?”

Người nói chuyện là chủ quán nơi đây, vốn đang làm việc đột nhiên phát hiện ở cửa xuất hiện hai vị công tử trẻ tuổi khí thế bất phàm, lập tức tạm dừng công việc tự mình đi nghênh đón.

Một người là áo bào thêu hoa mai, quý nhã phong lưu, người còn lại tuấn tú phong độ, vương khí bức người, cũng không giống người của Nguyên quốc thành ra hia vị khách này đều được chủ quán nhiệt tình phục vụ.

Buổi sáng tại trà lâu vô cùng náo nhiệt, hoa tiền nguyệt hạ là trà lâu số một số hai tại hoàng thành, tự nhiên là đông khách, mà Hoa Mục Yên cũng sẽ không bạt đãi bản thân, chọn trà quán đương nhiên là bọn nơi có nhã hứng không tầm thường. Mà chủ quán cũng là kẻ thức thời, tư nhiên cũng chuyển bọn họ đến gian phòng xa hoa nhất. Bình thường người đến đây không phú cũng quý, Hoa Mục Yên xuất hiện liền được liệt vào danh sách khách quý đặc biệt.

Uống trà, nghe khúc, mở ra cửa số có thể xem hoa ngoài đình viện, mùi hoa thoang thoảng, thích ý vô cùng.

“Hai vị khách nhân, đây là sản phẩm mới của quán, mời hai vị thoải mái nếm thử.”

Món ăm của nhã lâu này cũng vào loại hàng đầu, đồ ăn ít khi là miễn phí, Hoa Mục Yên cùng Hoàn Nhan Dụ Chân mặc dù không hiểu luật lệ nhưng trong lòng cũng biết rõ, bọn họ được người khác tiếp đãi, chính là ngay từ đầu đã có người muốn lấy lòng bọn họ.

Quả nhiên không lâu sau, đã xuất hiện người từ trước tới nay không mời.

……………….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net