chương 58: Gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiến cung gặp thánh giá, hoàng đế ân điển cho Hiển vương phụ trách bảo vệ cùng chiêu đãi Minh Tâm pháp sư, nhưng mà hoàng đế đột nhiên ban thưởng cho Minh Tâm pháp sư ở hoàng cung, Hiển vương vốn đã định tấu xin cho Minh Tâm ở lại vương phủ, không ngờ có người so với hắn còn nhanh tay hơn, mà hoàng đế trong lòng cũng muốn nghe Minh Tâm niệm phật, vì vậy việc này liền được quyết định như vậy.

"Tam vương gia vạn phúc."

Hạ triều sau khi gặp qua hoàng đế, cung nhân mang Minh Tâm hướng sau điện, mới đi không xa liền bị Lâu Liên Dục ngăn lại, cung nhân rất nhanh hiểu ý, không đợi Lâu Liên Dục nói gì thêm đã chủ động lui ra. Lâu Liên Dục đưa lên chiếc khăn, mặt Minh Tâm có chút hồng, mới vừa rồi ở trên điện liền nhìn thấy Minh Tâm chảy rất nhiều mồ hôi, nhưng Minh Tâm lại không lấy,

"Không cần."

Minh Tâm chỉ cảm thấy có chút hoảng cùng say, cuối thu gió lạnh thổi, vừa rồi trên đại điện, hắn chỉ sợ do bản thân không khỏe mà phạm phải sai lầm.
Lâu Liên Dục cau mày, cầm tay Minh Tâm, Minh Tâm lùi về, bất cẩn lại sắp ngã, được Lâu Liên Dục ôm trong lòng.

"Làm sao vậy?"

"Mau buông ra, có người đến."

Minh Tâm kinh hãi, theo hướng bả vai Lâu Liên Dục nhìn lại liền thấy một đội cung nhân đi đến.
Lâu Liên Dục buông Minh Tâm ra, cầm mũ sa đưa cho Minh Tâm.

"Về sau nên mang cái này theo, phụ hoàng cũng đã đồng ý."

Minh Tâm cũng không nghĩ nhiều, lúc nãy trên triều chỉ vì dung mạo quá xuất chúng mà làm mọi người chú ý, hắn đến đây là để giảng phật cầu phúc, nhưng làm cho mọi người bỏ qua dung mạo này cũng rất khó, hiện tại Hiển vương lợi dùng quyền lực khiến cho diện mạo hắn phần nào được giấu đi, cũng rât tốt.

"Vương gia, thì ra người ở đây."

Lúc này, một cung nhân vội vàng đi tới, là thân tiến của mẫu thân Hiển vương, Vạn quý phi, vốn hạ triều đã chờ sẵn dưới điện. Vạn quý phi lâu chưa gặp con, đành gọi cung nhân nhắn đến Lâu Liên Dục, không nghĩ tới sau khi hạ triều, Lâu Liên Dục bị hoàng đế gọi lại, sau đó lại theo sau hoàng đến đến cửa khác. Hiện tại cuối cùng cũng đã tìm được người, cung nhân vô cùng vui mừng nhưng lại không biết Lâu Liên Dục cùng Minh Tâm đang một chỗ nói chuyện.

"Vương.. vương gia.."

Cung nhân nhìn thấy sắc mặt Lâu Liên Dục không tốt, sợ hãi,

"Vạn quý phi mời người..."

"Được rồi, ngươi trước lui xuống đi, bổn vương lát nữa sẽ qua chỗ mẫu phi."

Lâu Liên Dục khẩu khí không được xem là tốt mà đuổi Trần Quý đi.
Minh Tâm không biết Vạn quý phi là ai, nhưng mà cũng đoán ra hẳn là người có quan hệ chặt chẽ cùng Lâu Liên Dục, trong hoàng cung này, người có quan hệ chặt chẽ với Hiển vương Lâu Liên Dục ngoại trừ mẫu thân ra còn có thể là ai. Minh Tâm thấy được Lâu Liên Dục cùng Vạn quý phi mối quan hệ này không giống như với Trần phu nhân, dù gì cùng là chuyện nhà người khác, hắn cũng không cần thiết phải liên quan.

"Cùng một chỗ với Hiển vương khi nãy có phải là Minh Tâm pháp sư?"

Ba người nhìn đến phía trước không xa, Hoàn Nhan Dụ Chân hỏi cung nhân dẫn đường.

"Vâng."

Người dẫn đầu là thái giám bên cạnh hoàng đế, đã gặp qua Minh Tâm.

Theo phương hướng của Hoàn Nhan Dụ Chân nhìn lại, cũng chỉ có thể thấy được bóng dáng của Minh Tâm, hơn nữa lúc ấy Minh Tâm cũng mang theo mũ sa, sau khi Hiển vương rời đi, Minh Tâm xoay người đi tới, gió nhẹ thổi qua, cũng chỉ có thể thấy được một góc cằm trơn bóng.

"Thiếu bảo đại nhân, lí công công."

Cung nhân nghiêng diện sứ thần cùng thái giám thỉnh an.
Lí công công chức vị thái giám tổng quản, hắn thành tín kính phật, đối với Minh Tâm vô cùng tôn kính, lúc trước còn được Minh Tâm cấp cho một chuỗi phật châu để khai quang, sau màng chào hỏi, còn đặc biệt cho người hầu hạ Minh Tâm chu đáo.

Hoàn Nhan Dụ Chân nhìn không tới được hình dáng của Minh Tâm, nhưng mà trước mắt vị pháp sư Minh Tâm trẻ tuổi như thế này, chắc hẳn địa vị cùng tu tính là không thể xem thường.

"Pháp sư xin dừng bước, xin hỏi vì sao lại không cho người khác thấy được tướng mạo?"

Minh Tâm bình tĩnh đáp:

"Trung tâm bất ngại, ngộ bồ đề."

Ước chừng ý tứ là trí tuệ không ở bên ngoài, tâm bình thản, tùy duyên.

"Tu sinh phiền não xuất, ngộ tức bồ đề,"

Hoàn Nhan Dụ Chân không cho là đúng, nhưng là hắn thuận miệng đáp lại lời làm cho Minh Tâm thêm vài phần kính trọng đối với người phía trước này.

"Thí chủ có trí tuệ cao thâm, ta xin thụ giáo."

Vấn đề của Hoàn Nhan Dụ Chân Minh Tâm giải quyết dễ dàng, xác thực có bản lĩnh, Hoàn Nhan Dụ Chân thử một lần liền biết.
Lý công công một bên kinh ngạc, thì ra vị thiếu bảo đại nhân của Thừa quốc này còn biết cả phật ý, có điều đoạn đối thoại giữa hai người hắn nghe qua đều không hiểu.

"Thiếu bảo đại nhân, hoàng thượng còn đang chờ chúng ta."

Thân làm hạ nhân lý công công không thể không nhắc nhớ khách quý, khiến cho hoàng đế chờ lâu cùng không tốt.

"Pháp sư."

Minh Tâm đang muốn rời đi thì xoay người dừng lại.

"Ngươi đánh rơi."

Hoàn Nhan Dụ Chân ngạc nhiên khi Minh Tâm đánh rơi chiếc khăn mà lại không phát hiện, khi cùng hắn nói chuyện, tuy rằng vẫn bảo trì tư thế tự nhiên nhưng thân thể vẫn có chút lạnh run.

Minh Tâm ngồi xổm xuống nhặt lên, không nghĩ đến Hoàn Nhan Dụ Chân cũng cùng lúc muốn nhặt lên.

Hoàn Nhan Dụ Chân thu tay về, tay Minh Tâm rất đẹp, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng nhưng mà điều đáng chú ý là chiếc khăn là vật thuộc về nam tử quý tộc.
---------------------------------------
Xem tới đoạn này, cảm nghĩ chỉ có một: tội anh chân, còn chưa thấy được mặt! Suốt ngày ôm tranh ảo tưởng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net