chương 6: Cấm kỵ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mây đen lưu chuyển, che mất đi ánh trăng, chẳng mấy chốc ánh sáng lại hiện ra, đã là rằm mười bốn, ánh trăng chiếu nơi mặt hồ lấp lánh, phát ra vầng sáng nhu hòa theo sóng gợn lăn tăn, đột nhiên môt ánh sáng chói mắt ập tới, làm Minh Tâm không chịu được mà nheo mắt. Minh Tâm đang rất khó xử, y hiện tại không thể quay đầu, vừa không muốn phạm phải đại giới, vừa không thể thuyết phục được Quân Lang Tà chịu thỏa hiệp, tiến thoái lưỡng nan.

Cứng đối cứng với hắn có vẻ không có kết quả, không bằng lùi một bước.

Minh Tâm nhìn sang Quân Lang Tà

"Thí chủ muốn bần tăng làm gì cũng được, chỉ cần không phạm giới, bần tăng đều đáp ứng, nhưng xin thí chủ cho bần tăng giờ hợi quay về nghỉ ngơi."

Minh Tâm lúc này đôi môi không còn chút máu, đôi mắt to tròn xinh đẹp màu hổ phách trở nên mơ hồ càng làm nổi bật thêm khí chất bệnh trạng lãnh nhu.

Quân Lang Tà cong khóe miệng, trong đôi mắt lóe lên ý tứ không rõ, Minh Tâm đáp ứng hắn nhanh như vậy, chắc là có ẩn ý khác.

Trong lòng đang sợ cái gì?

"Lại đây!"

Lúc này Minh Tâm cảm thấy Quân Lang Tà đã đáp ứng yêu cầu của mình rồi,vậy trước hết bản thân cũng phải thõa mãn ý tứ kia của hắn.

Chỉ chờ Minh Tâm đến gần, Quân Lang Tà một tay kéo ngã Minh Tâm vào lòng hắn, một cái xoay người, thuận lợi đem Minh Tâm đặt dưới thân. Minh Tâm cảm thấy sau lưng đau xót, động tác của nam nhân nhanh chóng bá đạo, trong lúc nhất thời làm y choáng váng, ngực bị ép đến không thể thở nổi, đợi cho đến khi y nhìn rõ tình cảnh trước mặt, Quân Lang Tà đã cầm lấy bình rượu,uống một ngụm.

Minh Tâm không kịp ngăn cản, Quân Lang Tà một tay nâng gáy y, bất ngờ mớm rượu vào miệng của Minh Tâm.

Quân Lang Tà cảm nhận được sự phản kháng của Minh Tâm, hắn ném luôn bình rượu, nắm lấy vạt áo trước ngực của Minh Tâm, thô bạo xé mở.

Trong không gian yên tĩnh, âm thanh tơ lụa bị xé rách làm người ta đỏ mặt, âm thanh va chạm, thở dốc, thân thể của Minh Tâm nháy mắt bại lộ, vải vóc bị xé vụn như trói buộc tứ chi của y. Vốn không nghĩ Quân Lang Tà lại có thể hành động như vậy, Minh Tâm kinh hãi, môi hơi mở ra , thở dốc. Ngay lập tức bị Quân Lang Tà chớp lấy cơ hội xâm nhập, nhanh chóng mà báo đạo, Minh Tâm không biết phải làm thế nào, rượu tràn ra ngoài khóe miệng, dọc theo cằm lướt qua xương quai xanh tinh xảo.

Minh Tâm ẩn nhẫn chịu đựng Quân Lang Tà đang bá đạo cuồng dã, tạo thành bức tranh tiêu diễm làm người ta hít thở không thông.

Còn lại hai thiếu niên từ nãy đến giờ vẫn ở đó, dù đã trải qua điều giáo nhưng khi nhìn một màn này thật không thể hoàn hồn.

Khó trách chủ nhân yêu thích Minh Tâm như vậy, y hoàn toàn là một vưu vật a! Hai người không hẹn mà cùng cúi đầu, nhất thời không biết nên ở hay nên đi.

"Khụ, khụ..."

Rượu vào như lửa nóng, thiêu cháy yết hầu, Minh Tâm khó chịu muốn đứng lên, ánh mắt ẩn hơi nước, sắc măt ửng hồng, tựa người vào tháp.

Phản ứng tốt đẹp của Minh Tâm thật ngoài ý muốn, nhưng Quân Lang Tà lại cảm thấy như vậy rất tốt, Minh Tâm nhất định là chưa từng uống qua rượu, chẳng qua chỉ là một ngụm rượu trái cây cũng đủ làm cho y say, Quân Lang Tà thực chất cũng không muốn bức bách Minh Tâm đến đường cùng nên đã đổi thành rượu trái cây, hòa thượng cũng có thể uống được.

"Ngươi.... Trong rượu của ngươi có gì?"

Trong lòng Quân Lang Tà có vẻ không đúng.

Hắn đè Minh Tâm đang có ý đứng dậy, sắc mặt Minh Tâm vô cùng khó coi, trong rượu có vấn đề? Nếu như có, chẳng phải chính hắn uống cũng đã uống rồi hay sao.

"Đã đến giờ hợi....Ta phải đi."

Đúng lúc này, phủ viện phía Tây nổi lên một trận ầm ĩ, nơi đó bốc lên một cột khói trắng nghi ngút.

"Chủ tử, Tây sương bị cháy rồi."

Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, quỳ mặt Quân Lang Tà.

Lực chú ý của Quân Lang Tà bị dời đi.

Hắn lấy một kiện y phục gần đó khoát lên người Minh Tâm sau đó liền rời đi, ngay chính lúc đó Quân Lang Tà đã không nhìn thây biến hóa trên người Minh Tâm.

Phía dưới y bào, cơ thể Minh Tâm bắt đầu vặn vẹo, y cật lực cắn chặt môi, phát ra những tiếng ngâm đầy thống khổ.

"Chúng ta có nên tới xem công tử một chút hay không?"

Thanh Nhi lo lắng.

"Ngươi muốn chết? Chủ nhân sẽ không cho phép chúng ta nhìn người nọ...."

Du Nhi còn chưa nói xong, một tiếng trống vang lên, tiếp đó cả hai cùng ngã xuống.

----------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net