chương 63: Say rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Công tử, lại một chén nữa nào.”

Mỹ nhân nâng lên ly rượu, thân thể mềm mại không xương, đưa rượu đến trước mặt Hoa Mục Yên.

Lúc đi hắn cùng Hoàn Nhan Dụ Chân uống trà với một ít rượu, lúc sau Hoàn Nhan Dụ Chân có việc, hắn một mình ở lại trà lâu.

Chủ quán gọi đến cho Hoa Mục Yên hai mỹ nhân, nơi này tuy rằng là quán trà nhưng Hoa Mục Yên thân là công tử phú quý, chỉ cần lấy ra đủ tiền liền có thể gọi rượu.

Có câu, rượu không say, chỉ có lòng người tự say, Hoa Mục Yên tâm tình không tốt, ở lại mãi đến khi trăng lên cao, lúc này người cũng đã ngà ngà say.

“Công tử, chén này ta uống cùng ngài.”

Những nữ nhân này yêu thích chính là vẻ ngoài cùng tiền tài, các nàng đã gặp qua vô số khách nhân, người tuấn tú như vậy cho dù chỉ cần vẻ ngoài anh tuấn các nàng cũng sẽ nguyện theo, chưa kể Hoa Mục Yên còn là người vô cùng giàu có.
Một trận mùi hương son phấn dày đặc làm cho Hoa Mục Yên nhớ tới hương vị thanh thuần nhẹ nhàng của Minh Tâm, hắn tiếp nhận ly rượu uống một hơi cạn sạch, nữ nhân kia vừa muốn thừa cơ tiếp nhận lại bị Hoa Mục Yên một phen đẩy ra.

“Đi xuống.”

Hai nữ tử bất ngờ, nếu có thể tiếp tục ắt hẳn các nàng sẽ cùng người này làm việc kia, nhưng giờ bỗng nhiên người này lại trở mặt, rốt cuộc không biết đã chọc giận gì tới khách quý.

“Đừng để cho ta nói lần thứ hai.”

Đôi mắt đào hoa cất giấu một tia sát ý, nếu không phải tâm tình không tốt, thì làm gì đến lược hai nữ nhân này bồi hắn. Hiện tại hắn hối hận sao có thể cùng nữ nhân này làm loạn, còn không mau cút đi, một thân lẳng lơ, làm sao có thể so sánh với Minh Tâm được.

“Cút!”

Không kịp nhìn thấy cảnh hai nữ nhân bị dọa đến ngã nhào, nhanh chân thu thập chạy lấy người.
Một người một mình ngồi trước bình rượu, Hoa Mục Yên bắt đầu buồn bực, chỉ cần nghĩ đến cảnh ban ngày giữa Minh Tâm với Lâu Liên Dục, hắn liền không thể khống chế được tâm tình mà muốn giết người. Nhất định là lòng tự tôn đã bị giẫm đạp, chưa từng có người nào dám đối xử với hắn như vậy.

Càng uống càng hăng, càng nghĩ càng tức giận, Hoa Mục Yên cho dù tửu lượng tốt, nhưng tâm tình lại kém như vậy, uống lâu như vậy thần trí sớm đã mông lung, nhưng lấy bản lĩnh của hắn, dù có say cũng sẽ không giống như bọn hán tử say rượu đi.

Cửa bị đẩy vào, chủ quán hỏi Hoa Mục Yên có cần thêm người bồi rượu hay cần mang thêm rượu hay không.

“Không cần, ta đã hết hứng.”

Hoa Mục Yên đứng lên, thân thể lung lay, chút nữa đã ngã sấp xuống, người đi theo chủ quán thấy vậy nhanh tay lẹ mắt đỡ Hoa Mục Yên lên, Hoa Mục Yên tự nhiên mà đem sức nặng cơ thể giao cho người nọ, nghĩ người nọ là bồi bàn của trà lâu.

“Khách quan?”

Chủ quán ngạc nhiên, lại không nghĩ đến thiếu chủ đến đây lại cam tâm tình nguyện hầu hạ người này, Thôi Dật Ly phất tay bảo hắn rời đi, mặc dù có nghi hoặc nhưng cũng chỉ đành trước nghe lệnh mà lui xuống.

“Ân, hộ tống ta ra ngoài cửa, chờ .. chờ một chút liền có thưởng cho ngươi…”

Hoa Mục Yên còn chưa nói xong, thân thể đã ngã sang một bên, cùng với Thôi Dật Ly hai người cùng nhau ngã xuống đất.

“Hoa lâu chủ?”

Nam nhân ở gần như vậy, hơi thở mang theo mùi rượu cùng hoa mai thanh lãnh, mê hoặc tâm trí Thôi Dật Ly, hắn nhìn đến cặp mắt đóng chặt kia, môi nhếch lên, tim đập dồn dập.

“A..”

Thôi Dật Ly không để ý, vừa muốn đứng dậy thì Hoa Mục Yên đã xoay người, đem hắn áp vào sàn, cũng may là sàn gỗ, nếu không sẽ rất đau.

“Hoa… Hoa lâu chủ…”

Hoa Mục Yên lắc lắc đầu, hắn sao lại đè một thiếu niên? Bộ dáng cùng hành động này…

“A.. lại gặp ngươi, Thôi thiếu gia.”

Hoa Mục Yên thanh tỉnh một chút, xoa xoa huyện thái dương, cũng không thèm chú ý đến Thôi Dật Ly liền trực tiếp đứng dậy, lắc lắc người đi ra cửa.

“Hoa lâu chủ, ta đỡ ngươi, ngươi uống quá chén rồi.”

Hoa Mục Yên ngăn lại cánh tay của thiếu niên, hộ vệ của hắn chẳng lẽ để làm cảnh? Kỳ thật hộ vệ đã bị hắn phái ra ngoài làm việc, đang lúc Hoa Mục Yên vừa muốn rời khỏi liền có người vào.

“Chủ tử.”

Ngôn Triệt nhìn thấy trạng thái của Hoa Mục Yên không được tốt cho lắm, đang muốn qua giúp lại bị Hoa Mục Yên trừng mắt một cái liền rụt về, Hoa Mục Yên cho dù là say, cũng có thể vừa cưỡi ngựa vừa múa kiếm, mặc dù bước chân có chút lung lay nhưng vẫn không ảnh hưởng.

“Hoa lâu chủ…”

Thôi Dật Ly đi sát bên Hoa Mục Yên, tạm biệt hắn lên ngựa, khuôn mặt một bộ thất vọng, lo lắng cùng cô đơn.

“Hoa Mục Yên phong lưu đa tình, bên người mỹ nhân vô số, không để ý đến tiểu công tử ngươi cũng là điều đơn nhiên.”

Thôi Dật Ly tức giận xoay người, là kẻ nào dám nói như vậy!
Chỉ thấy xuất hiện là một quý công tử, phe phẩy quạt, ánh mắt tựu tiếu phi tiếu, có vẻ như đang cười nhạo hắn.

“Liên quan gì đến ngươi.”

Lâu Lâm Tương cũng không tức giận, lần đầu tiên gặp mặt, thì ra con thỏ nhỏ cũng có thể cất giấu thực lực, nếu không cẩn thận, có thể sẽ bị con thỏ nhìn như vô hại này cắn một vết rõ đau, Lâu Lâm Tương xoay người rời đi, hôm nay hắn không cần lấy lòng con thỏ nhỏ này, nếu nó đã thích Hoa Mục Yên thì sẽ không nhìn đến nam nhân khác nữa.
Bên kia, Hoa Mục Yên đã lẻn vào hoàng cung, hắn bây giờ rất muốn gặp Minh Tâm, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện kia.

-----------------------------------
Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười

Tưởng anh hoa bị ăn thịt rồi... Chap sau anh hoa sẽ được ăn đậu hủ. Giờ mới để ý anh hoa toàn là núp bờ núp bụi, lẻn vào nửa đêm :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net