chương 64: Vui Vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay Lâu Liên Dục đến Sương Vân uyển cũng không có ở lại lâu, chỉ chờ cung nhân đem con chim vàng đưa tới, cùng Minh Tâm nói chuyện một chút về việc nuôi nấng nó liền rời đi.

“Vương gia, thì ra con chim nhỏ kia đột nhiên lại chết."

Ngọc Lan bẩm báo.
Lâu Liên Dục bước chân dừng lại, một hồi trầm tư, sau đó dặn dò Ngọc Lan vài câu liền đi.

Hai con chim vàng mới tới thật rầm rĩ, chắc lẽ là chưa quen chỗ ở mới, Minh Tâm sau giờ ngọ vừa chợp mắt được một lúc liền bị đánh thức. Khi Minh Tâm vừa đến bên cửa sổ liền có một bóng đen xuất hiện, Minh Tâm kinh hãi, vừa lúc muốn chạy ra ngoài xem là ai kết quả trên gáy đã truyền đến một cảm giác đau đớn, sau đó liền ngất.

Sau khi tỉnh lại, sắc trời đã đến hoàng hôn.

“Pháp sư, người có muốn dùng bữa tối không?”

Ngọc Lan tiến vào hỏi.

Minh Tâm nhìn sắc trời bên ngoài hỏi,

“Buổi chiều có ai tới đây không?”

Ngọc Lan trả lời chi tiết, sau khi Hiển vương rời khỏi cũng chẳng có ai tới.
Minh Tâm nghi ngờ, nếu không phải cái gáy còn đau, thì hắn còn nghĩ do chính mình nằm mơ.

“Ngọc Lan, ta sẽ tắm rửa trước, sau đó dùng bữa tối.”

“Vâng, Ngọc Lan lập tức đi chuẩn bị.”

Rất nhanh trong phòng đã có nước ấm, nhóm thị nữ hầu hạ trong phòng đều lui ra ngoài chờ.

“Bịch..”

Đột nhiên trong phòng truyền đến âm thanh vang lên cùng tiếng nước.

“Pháp sư, xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngọc Lan gõ cửa, ngay lúc nàng vừa muốn cho người xô cửa vào phòng thì bên trong truyền đến tiếng của Minh Tâm.

“Ngọc Lan…, ngươi vào đây…”

Âm thanh của Minh Tâm có chút suy yếu.
Ngọc Lan không dám chậm trễ, bởi vì cửa được khóa trái bên trong nên chỉ có thể phá từ bên ngoài mới vào được, kết quả tình hình bên trong làm cho Ngọc Lan choáng váng, cung nhân vừa vào đã phải cúi thấp đầu.

“Các người đi ra ngoài cả đi.”

Ngọc Lan đuổi những người khác ra, sau đó lấy một bộ y bào phủ lên người Minh Tâm, Minh Tâm dùng một chiếc bố khăn để che đi bộ vị trọng yếu, cả người thở gấp không chút khí lực, khuôn mặt đỏ bừng.

“Pháp sư người sao vậy, nô tỳ lập tức đi gọi vương gia đến.”

Ngọc Lan hiển nhiên đã được dặn dò nếu Minh Tâm phát bệnh phải lập tức báo cho Hiển vương.

“Ngọc Lan… Đừng…Ta chỉ là đau bụng, không phải là phát bệnh.”

Mặt Minh Tâm ngày càng đỏ, Ngọc Lan là tâm phúc bên người Lâu Liên Dục, cũng đã nói qua chuyện của hắn với nàng, Minh Tâm trong lòng rối rắm.

“Ngươi hãy giúp ta đi thỉnh Triệu thái y đến.”

Minh Tâm chỉ cảm thấy đau bụng khó chịu, cảm giác so với “phát bệnh” kia không hề giống nhau, lúc trước vị Triệu thái y kia xem bệnh cho hắn còn có biện pháp khống chế đau đớn, Hiển vương hiện tại đã cùng hắn bất hòa, không nên để cho Hiển vương đến đây.

Ngọc Lan đáp ứng, nhưng trước tiên chỉ để cho Minh Tâm ổn định, đối với hạ nhân như bọn họ vẫn là nên báo cáo một tiếng với chủ tử, nhưng bây giờ đã là buổi tối, Ngọc Lan vốn không thể tìm thấy Hiển vương. Hiển vương đã cùng Tiết tiểu thư đi du thuyền chưa trở lại, chờ khi nàng thông báo đến tai của Hiển vương không chừng Minh Tâm đã đau đến chết đi sống lại rồi, cho nên Ngọc Lan trước hết vẫn nên đi tìm Triệu thái y.

“Triệu thái y, chờ một chút.”

Ngọc Lan còn chưa tới Triệu y các liền vừa vặn đụng phải Triệu thái y, nàng đem tình hình của Minh Tâm nói sơ qua với Triệu thái y, sau đó hai người vội vàng về đến Sương Vân uyển.

“Ngọc Lan, ngươi canh ở bên ngoài, đừng cho bất cứ kẻ vào tiếp cận nơi này.”

Ngọc Lan có thể tin tưởng Triệu thái y, nhưng người theo sau Triệu thái y nàng không tin tưởng đc.

“Yên tâm, hắn là học trò của ta.”

Đang nói, liền vang đến âm thanh thống khổ của Minh Tâm truyền từ trong phòng ra, Ngọc Lan đành chập thuận.

Minh Tâm nằm trên giường, hồ hôi đã thấm ướt ngoại bào, trải qua giãy dụa cùng vặn vẹo thân thể thì ngoại bào cũng đã không thể hoàn toàn che đậy được cơ thể, chính Minh Tâm cũng không biết tình hình của bản thân bây giờ có bao nhiêu dụ hoặc, bao nhiêu câu nhân, làn da bạch ngọc nhiễm một lớp phấn hồng, co dãn xúc cảm vô cùng tốt, khuôn mặt tuấn mỹ phủ lên một lớp khó chịu dụ tình, ánh mắt phủ kín hơi nước tựa hồ vô cùng khát vọng, hai khỏa hồng trước ngực cùng đôi chân thon dài, mồ hôi lướt qua, tư vị cấm dục làm cho người ta hận không thể xé rách quần áo, tách ra hai chân….

“Lam nhi…”

Minh Tâm nghe được âm thanh ôn nhu quen thuộc, ngẩn đầu nhìn người đang đi tới.

“…Nhan Nguyệt… Ta rất đau…”

Minh Tâm nghĩ mình đang nằm mộng, có vài lúc trong mộng khi hắn đang phát tình thì Nhan Nguyệt sẽn xuất hiện.

“Ân, ta biết. Để cho ta xem.”

Nhan Nguyệt cởi vạt áo của Minh Tâm, hình ảnh quá hương diễm là cho Nhan Nguyệt giật mình.

“Thả lỏng.”

Nhan Nguyệt ấn bụng của Minh Tâm, lại nghe tiếng mạch đập, hắn kinh ngạc vạn phần, cổ vương trong cơ thể của Minh Tâm vô cùng lớn mạnh, hôm nay còn là lúc cổ vương tiến hóa sang giai đoạn thứ hai, đây là do có nội lực cùa Hiển vương mới tiến hóa được nhanh như vậy, hiện tại Minh Tâm cần phải có một cỗ nội tương đương để xoa dịu nó, thật đúng là tham lam không đáy.

“Chủ tử.”

Nhan Nguyệt cau mày, ngay lúc người phía sau xuất hiện đã sớm đem thân thể của Minh Tâm bao lấy.

Người nọ là giáo đồ hóa thân thành Triệu thái y, nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Nhan Nguyệt thì sợ hãi, giáo chủ là người huyết tinh tàn nhẫn, chỉ một ngón tay đã có thể giết chết hắn.

“Bên ngoài xuất hiện điểm khác thường.”

“Triệu thái y” thấp giọng báo lên tình huống khác thường, Nhan Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, sau đó liền nói,

“Chúng ta có thể đi rồi.”

“Kẽo kẹt..”

Cửa phòng mở ra, Ngọc Lan tiến đến hỏi.

“Thái y, tình hình của pháp sư bên trong thế nào rồi.”

“Đã uống thuốc, dược liệu đang phát huy tác dụng, nhưng mà pháp sư không muốn người khác nghe được động tĩnh bên, trong, cũng không muốn các ngươi quấy rầy, chờ khi hắn khỏe lại, sẽ tự động gọi các ngươi vào.”

Ngọc Lan tin tưởng không chút nghi ngờ, lần nào vương gia ở cùng Minh Tâm pháp sư cũng điều bọn họ đi xa, phỏng chừng thuốc này công dụng vô cùng mạnh, vẫn là không nên khiến cho Minh Tâm khó xử.

………………..

Hoàn Nhan Dụ Chân trở lại chỗ ở của mình, đột nhiên chỗ rừng trúc vang lên âm thanh kì quái.

“Đại nhân, cẩn thận một chút.”

Thủ hạ của Hoàn Nhan Dụ Chân nhắc nhở chủ tử, rồi trước đi vào đi vào rừng trúc.
Chỉ nghe vụt vụt hai tiếng, Hoàn Nhan Dụ Chân tay đã bắt được hai quả ám khí, hai tên thị vệ theo sau thiếu chút nữa đã bị đánh trúng. Hoàn Nhan Dụ Chân nâng mắt, bóng đen kia đã bỏ chạy, nhưng lại lộ ra dấu hiệu muốn hắn theo sau.

Bóng đen có khinh công quỷ dị, thích khách kia vẫn có chút bản lĩnh, còn khiến cho Hoàn Nhan Dụ Chân phải một phen ứng phó.

Cùng thích khách đánh qua mấy chiêu, tên thích khách kia cũng không tham chiến liền bỏ chạy. Khi hai người đang truy đuổi đến nóc Sương Vân uyển, lúc này Hoa Mục Yên lại xuất hiện chạy lại đây, bóng đen nhân cơ hội an toàn thoát đi.

Cùng lúc, Sương Vân uyển là chỗ ở của Minh Tâm pháp sư, Hoàn Nhan Dụ Chân sợ kinh động đến thị vệ, lại phát hiện ra Hoa Mục Yên, một thân mang theo mùi rượu, điều này làm cho Hoàn Nhan Dụ Chân ngoài ý muốn.

“Ngươi đã thành bộ dạng này nhưng vẫn không đi nhầm chỗ nhỉ?”

“Lần sau lại đi trêu chọc, ta là muốn xem hắn có chuyện gì không.”

Mặc kệ cho Hoa Mục Yên lấy cơ, Hoàn Nhan Dụ Chân vẫn biết rõ ràng.

“Hiển vương tối nay hẳn là sẽ không trở về.”

Hoàn Nhan Dụ Chân tốt bụng báo cho Hoa Mục Yên biết, hắn biết cả ngày hôm nay Hoa Mục Yên buồn bực là do Minh Tâm, nhưng Hoàn Nhan Dụ Chân lại không ngờ được chính hắn đã đánh mất đi cơ hội biết được người nọ chính là người trong lòng hắn, còn dâng cơ hội cho Hoa Mục Yên.

Sương Vân uyển thực yên lặng, Minh Tâm ở lầu các phía đông, chỉ có ánh sáng le lói, Hoa Mục Yên ngựa quen đường cũ lẻn vào từ cửa sổ.

Trong phòng hương khí quẩn quanh, có chút liêu tình, Hoa Mục Yên nghe được âm thanh hô hấp đều đặn, điều này làm cho Hoa Mục Yên ngày càng lớn gan.
Một tiếng rên mềm mại ngân lên, truyền đến bên giường, làm cho Hoa Mục Yên thanh tỉnh vài phần, âm thanh kia rất kiều mị, trực tiếp gợi lên cho hắn kí ức trước kia Minh Tâm vặn vẹo yêu diễm, hình ảnh trong quá khứ dần dần chồng lên tình huống hiện tại.

Đột nhiên chăn bị rơi xuống, Hoa Mục Yên đôi mắt mở lớn, nhìn thấy mỹ cảnh trước mắt, cảm thấy yếu hầu lên xuống đến lợi hại, hạ thân căng cứng trương phồng, tình cảnh trước mắt thế này căn bản hắn không thể cưỡng lại.

“Diên…”

Hoa Mục Yên bước đến gần Minh Tâm, nâng lên chiếc cằm nhỏ xinh tinh xảo,

“Ngươi thật đẹp.”

Hoa Mục Yên cuối người, chế trụ đôi môi khinh suyễn đỏ tươi, mềm mại ngọt ngào tình dục chậm rãi được thúc đẩy, mà Minh Tâm theo bản năng, sờ soạn thân thể nam nhân.

“Cho ta…”

Hai chữ nội lực chưa được nói ra, Hoa Mục Yên giống như đã biết được hết thải, bàn tay đặt ở bụng Minh Tâm, lặng lẽ truyền nội lực.

Minh Tâm thoải mái rên rỉ hừ hừ, sau đó, chỉ còn lại cảnh xuân vô hạn khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Đêm này, Hoàn Nhan Dụ Chân không ngủ được, hắn trằn trọc, việc Hoa Mục Yên ngủ lại chỗ của Minh Tâm sao lại khiến cho hắn khó chịu như vậy?

-------------------------------------

“Bang…”

Hoa Mục Yên ngẩn người, sáng sớm tỉnh lại, chưa kịp nhìn thấy mỹ nhân thẹn thùng, hôn môi ôn nhu hoặc là nhu tình mật ý, mà đón lấy là một chưởng khí.

“Đi!”

Minh Tâm khó mà khống chế cảm xúc chính minh, một đám đều như vậy, hắn đã vì lễ cầu phúc mà trai giới, kết quả hiện tại đã phá sắc giới!

Minh Tâm trong lòng kích động, đem Hoa Mục Yên đuổi xuống giường,

“Sau này người đừng bao giờ đến đây, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

“Pháp sư!”

Ngoài cửa vang lên tiếng của cung nhân.
Hoa Mục Yên vốn phong lưu đa tình, quen dùng lời ngon tiếng ngọt thế nhưng bây giờ một chút cũng không phát huy được, bên trong Minh Tâm phản ứng mãnh liệt, bên ngoài cung nhân lại đến, Hoa Mục Yên hiện tại chỉ có nước rời đi, nghĩ rằng chờ tâm tình Minh Tâm dịu đi lại đến.

Tâm tình rời đi so với Minh Tâm đang ác liệt phải nói là một trời một vực, đặc biệt nghĩ đến việc kia hắn vô cùng khoái trá, như là ăn vụng được sơn hào hải vị, yên lặng một bên lau miệng, kích động liền chạy đến chỗ Hoàn Nhan Dụ Chân, trực tiếp đem Hoàn Nhan Dụ Chân thật vất vả vừa chợp mắt được kéo dậy, túm rời khỏi giường.

-------------------------------

Giáo chủ ca ca lướt qua như một cơn gió!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net